Mà lúc này đây!
Lâm Thiệu Huy từ trên cao nhìn xuống anh ta: "Tôi đã chạm rồi, nhưng không cần anh gọi ba! Bởi vì đừng nói anh làm con trai tôi, anh có làm cháu trai tôi cũng không xứng!"
Phụt!
Lúc này Vương Quang Duy có loại xúc động muốn phun máu, chuyện này làm sao có thể?
Mình là tông sư đó!
Đối với anh ta mà nói, một quyền của người bình thường chỉ đang gãi ngứa cho anh ta, không cách nào tạo thành chút tổn thương.
Thế nhưng thằng khốn nạn này, vậy mà một quyền đã đánh mình mê man.
Đây là anh ta đang nằm mơ sao?
Ngay sau đó, Vương Quang Duy triệt để trợn tròn mắt, khó có thể tin nhìn Lâm Thiệu Huy: "Cậu… cậu cũng là tông sư?"
Cũng chỉ có tông sư mới có thể làm bị thương tông sư!
Lâm Thiệu Huy cười lạnh, vênh vang đắc ý nói: "Người phụ nữ xuất sắc như Lý Ngãi Quý, làm sao có thể nhìn trúng tên vô dụng như anh nhỉ?"
Ngay sau đó!
Sắc mặt Vương Quang Duy muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu khó coi, hiện tại anh ta tin tưởng Lý Ngãi Quý thật sự phản bội anh ta!
Mà tên rác rưởi trước mắt, chính là người đàn ông bên ngoài của cô ta!
Vương Quang Duy thật sự rất hận!
Mình thật sự để cho người ta nhanh chân đến trước!
Lúc này, Vương Quang Duy đang nổi giận đùng đùng, giận dữ hét lên với Lý Ngãi Quý: "Lý Ngãi Quý, cô là con ả đê tiện không biết xấu hổ.
Cô dám vi phạm hôn ước giữa hai nhà mà tùy tiện tìm người đàn ông khác, chuyện này tôi sẽ bẩm báo chi tiết cho hai nhà biết."
"Tôi cho cô biết, cô xong đời rồi!"
Hả?
Lâm Thiệu Huy nhướng mày, sau đó giơ lên nắm đấm, hung tợn uy hiếp nói: "Anh còn muốn bị đánh à?"
Nghe vậy!
Vương Quang Duy lập tức hoảng sợ lùi lại mấy bước, hiển nhiên cũng đã ý thức được mình không có cách nào đối phó với người đàn ông trước mắt này.
Chờ Lâm Thiệu Huy kéo ra một khoảng cách an toàn, cuối cùng Vương Quang Duy mới tức giận hổn hển nói: "Thằng nhóc, cậu đắc ý không được bao lâu đâu! Dám can đảm phá hư hôn ước giữa nhà họ Vương và nhà họ Lý, tất nhiên người hai nhà sẽ lấy đầu trên cổ của cậu, cậu nhất định phải chết! Ha ha ha!"
Coi như Lâm Thiệu Huy là tông sư thì như thế nào?
Lấy năng lực người hai nhà, muốn gi ết chết một tông sư là chuyện dễ như trở bàn tay, thậm chí có thể nói là mảy may không cần tốn nhiều sức.
"Đôi nam nữ dâm loàn chó chết kia, hai người chờ xem!"
Vương Quang Duy oán hận nhìn Lâm Thiệu Huy và Lý Ngãi Quý một chút, sau đó anh ta đi đến chiếc Ferrari của mình, lập tức nghênh ngang rời đi.
"Kém cỏi!"
Nhìn thấy vậy mà Vương Quang Duy lại chạy trối chết, Lâm Thiệu Huy lập tức cười lạnh một tiếng rồi sau đó định xoay người đi vào trong dược phẩm Hoa Liên.
"Anh định đi đâu thế?" Lý Ngãi Quý cau mày hỏi.
"Không phải chứ?"
Lâm Thiệu Huy quay đầu nhìn Lý Ngãi Quý trêu tức nói: "Chẳng lẽ cô thật sự định xem tôi là bạn trai cô hay sao?"
Lý Ngãi Quý lập tức sầm mặt lại, cực kỳ khó chịu nói: "Ai mà thèm!"
Cô ta vốn cho là thằng cha này sẽ an ủi mình một chút, cô ta lại không nghĩ tới vậy mà thằng cha này không hiểu chuyện tình cảm như thế.
Thậm chí ngay cả hỏi nhiều một câu cũng không muốn, thật là hơi quá đáng!
Người ta là một người đẹp thế này cơ mà?
"Lâm Thiệu Huy, tiễn phật phải tiễn đến Tây Thiên, anh có thể giả làm bạn trai của tôi một lát chứ?"
Đột nhiên Lý Ngãi Quý nghĩ đến gì đó, cô ta cầu xin với Lâm Thiệu Huy nói.
Chỉ là Lâm Thiệu Huy vẫn không hiểu chuyện tình cảm như cũ: "Không thể, tôi không muốn bị cuốn vào những chuyện tôi không biết."
Nghe nói như vậy, Lý Ngãi Quý lại trực tiếp nở nụ cười nham hiểm: "Thế nhưng anh đã bị quấn vào, anh không nghe thấy lời Vương Quang Duy mới vừa nói sao? Chẳng mấy chốc nhà họ Vương và nhà họ Lý sẽ biết chuyện anh là bạn trai của tôi, anh cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua cho anh sao?"
Lâm Thiệu Huy sững sờ, sau đó có chút tức giận mắng nói: "Quen biết cô, tôi thật sự là xui xẻo tám đời!"
Chẳng biết tại sao, nhìn thấy Lâm Thiệu Huy ngạc nhiên, trong lòng Lý Ngãi Quý có loại cảm giác tự hào không hiểu thấu.
"Đừng tức giận như vậy, tôi cũng sẽ không để anh làm không công.
Chỉ cần anh giúp tôi lần này, chờ sau này tôi lên làm chủ nhà họ Lý, tôi nhất định sẽ báo đáp ơn tình hôm nay của anh."
Lý Ngãi Quý cười híp mắt.
Thế nhưng nghe nói như thế, Lâm Thiệu Huy lại nhếch miệng tức giận nói: "Tôi chỉ cầu xin sau này cô đừng quấy rối tôi, vậy tôi phải cám ơn trời đất rồi."
Nói xong câu đó, Lâm Thiệu Huy lười nhác phản ứng với Lý Ngãi Quý, anh đi vào dược phẩm Hoa Liên.
Mà đầu tiên là Lý Ngãi Quý sững sờ, sau đó có chút tức giận dậm chân, cô ta tức giận mắng: "Thằng chó chết tiệt!".