Sau đó, Vương Ngọc Viện ngây ngẩn cả người ra, khi nhìn Từ Hữu Dung với vẻ mặt nghi ngờ đang cau mày ở trước mặt, cô ta ngay lập tức hiểu đã có chuyện gì đang xảy ra.
Sau đó, cô ta sửa miệng như đang nói chuyện với khách: "Các cô đi xuống trước đi, để tôi tiếp đãi hai vị khách này!"
Người phụ nữ lễ tân tức khắc như đã bị sốc, không phải đấy chứ? Chỉ là hai thẻ hội viên hoàng kim, tại sao lại đáng được đích thân tổng giám đốc ra để tiếp đãi?
Nhưng vì đó là mệnh lệnh của Vương Ngọc Viện nên bản thân cũng không thể nói được gì nữa, nhanh chóng xoay người rời đi.
Mà vào lúc này!
Từ Hữu Dung nhìn Vương Ngọc Viện với ánh mắt nghi hoặc: "Cô là?"
Vương Ngọc Viện chỉ lịch sự nói: "Xin chào, tôi chính là tổng giám đốc của Thính Triều Các, xin tự giới thiệu, tôi tên là Vương Ngọc Viện!"
Sao cơ?
Khi Từ Hữu Dung nghe thấy tên của Vương Ngọc Viện, tròng mắt của cô ấy như muốn trừng ra cả ngoài, hơn nữa cô ấy thậm chí còn tự hỏi liệu mình có phải bị ảo giác hay không.
Vương Ngọc Viện?
Đó chính là tổng giám đốc của Thính Triều Các còn nữa trước mắt ở An Nam cô ta là người duy nhất làm một bữa tiệc lớn với sự kết hợp của các món ăn đặc sắc.
Nghe nói rất nhiều bữa tiệc lớn đều do một tay cô ta tự chuẩn bị!
Này chưa là gì, trước mắt người phụ nữ này tiếp đãi lãnh tụ chỉ sợ không có một trăm cũng có tám mươi!
Còn cô ấy chỉ là có một thẻ hội viên hoàng kim nho nhỏ, sao có thể đáng giá để cho Vương Ngọc Viện đích thân tới tiếp đãi cơ chứ?
Không phải cô ấy đang nằm mơ đấy sao?
Nhưng mà, việc này còn không ngừng ở mức đó!
Chỉ thấy lúc này Vương Ngọc Viện đã dẫn hai người họ đi về một hướng.
"Đình Bích Hoa!"
Chờ đến khi Từ Hữu Dung đến nơi cô ấy mới biết, hóa ra đây là nơi ở của dòng họ Bối lặc.
"Sai rồi, chắc cô đã nhầm rồi! Chúng tôi không đặt trước nơi này, hơn nữa chúng tôi không có đủ điều kiện để vào nơi đây!"
Từ Hữu Dung không khỏi sợ hãi mà nói, cô ấy cho rằng Vương Ngọc Viện đã nhận nhầm người!
Trương Hà Quân trước khi đã nói với cô ấy hơn một ngàn lần rồi, đừng có nhầm lẫn mà bước chân vào Đình Bích Hoa, bởi vì có rất nhiều nhân vật lớn ở nơi này mở họp, một khi lỡ bước nhầm vào đây chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra!
Nhưng Vương Ngọc Viện thế mà lại đưa cô ấy đến Đình Bích Hoa?
Điều này làm cho Từ Hữu Dung kinh hãi!
Mà Vương Ngọc Viện sớm đã chuẩn bị tốt cho lời nói thoái thác của mình, cô ta nở một nụ cười rồi nói: "Cô có điều không biết, hôm nay trùng hợp chính là kỷ niệm ba mươi năm khánh thành của Thính Triều Các của chúng tôi, vì vậy khách hàng thứ một trăm đến tham gia hôm nay sẽ đủ điều kiện tiến vào Đình Bích Hoa ăn cơm miễn phí!"
Còn có việc trùng hợp được đến như vậy hay sao?
Biểu tình Từ Hữu Dung như dại ra, lúc này cô ấy đã hoàn toàn ngốc rồi.
Nhưng vào lúc này, Lâm Thiệu Huy lại lên tiếng, anh nói với vẻ thờ ơ: "Được rồi, dâng lên một số món ăn chiêu bài đi, tôi đã đói bụng rồi!"
Sao cơ?
Khi nghe điều này, Từ Hữu Dung ngay lập tức tức giận và khiển trách Lâm Thiệu Huy bằng một giọng lạnh lùng: "Anh làm sao vậy, anh có tư cách nói chuyện ở nơi này sao?"
Bạch Hổ này thật sự xem bản thân mình là nhân vật sao?
Vậy mà lại còn dám sai sử Vương Ngọc Viện?
Ngay cả cô ấy cũng không có lá gan làm như vậy!
Vương Ngọc Viện chính là một người xã giao có tiếng ở Hà Nội, nếu như dám đắc tội với cô ta, nhất định sẽ ăn không được hết mà gói đem đi.
Vương Ngọc Viện sửng sốt, vị thần y uy nghiêm, sếp cao nhất của dược phẩm Hoa Liên ấy thế mà lại bị sỉ nhục đến như vậy?
Đây là điên rồi hay sa vậy?
Lúc này, cô ta đang nhìn Từ Hữu Dung với vẻ lo lắng tột độ, cứ như thể đang nhìn một người điên vậy!
Người phụ nữ này có biết mình đang làm gì hay không?
Lúc này, Vương Ngọc Viện vội vàng đi tới bên cạnh, lúng túng nói: "Khách đến đều là khách.
Hôm nay các vị là những vị khách may mắn của Thính Triều Các, đưa ra bất luận yêu cầu nào cũng đều hợp lý."
Từ Hữu Dung nghe thế lúc này mới hừ lạnh một tiếng, hậm hực bỏ cuộc.
Nhưng sự căm ghét với Lâm Thiệu Huy nó đã tăng lên một chút.
Sau đó hai người tiến vào trong, cho dù Từ Hữu Dung đã từng đi du học ở nước ngoài, có thể xem như là người có kiến thức rộng rãi, thế nhưng cũng bị cảnh xa hoa tột độ trước mắt này làm cho choáng váng.
Đồ sứ trắng xanh đặt ở cửa ít nhất cũng trị giá hàng triệu đô có phải không?
Trong đó, toàn bộ nội thất đều là những dụng cụ làm bằng tơ vàng gỗ nam, hơn nữa chúng còn có lịch sử vô cùng lâu đời, nếu quy ra tiền mặt thì nó sẽ có giá vượt qua trăm triệu đô.
Đình Bích Hoa này quả thật không phải là thứ mà người bình thường muốn là có thể đến!
Tuy nhiên, Lâm Thiệu Huy đã quá quen với những điều này nên anh không có nhiều phản ứng.
Nhưng trong mắt Từ Hữu Dung, sự bình tĩnh và điềm đạm của anh lại chỉ là giả vờ!
Bản thân còn nghẹn họng nhìn trăn trối, sao người đàn ông này lại có thể có vẻ thờ ơ?
Đây rõ ràng là giả vờ!
Sau khi cả hai ngồi xuống, Từ Hữu Dung nóng lòng chờ không nổi mà ném ra một tờ chi phiếu rồi nói: "Cầm lấy số tiền này rồi mau chóng ly hôn với Bạch Tố Y ngay đi.".