Rồi sau đó, cửa phòng họp được mở ra, dưới sự chú ý của mọi ánh mắt, một bóng dáng bước vào.

Dĩ nhiên người đó là Lâm Thiệu Huy!

Trong nháy thấy bóng dáng Lâm Thiệu Huy, đám người Võ Đông Anh trực tiếp tỉnh mộng!

Không chỉ có bọn họ, Chu Bắc Thông cùng Trương Hà Quân cũng trợn trừng mắt, ông Dược muốn giao chức chủ tịch cho tên nhóc này?

Ôn Dược bị điên rồi sao?

Tên nhóc này, biết cái gì!

Ngay lập tức, Võ Đông Anh giận đến tím mặt, nháy mắt giận dữ hét lên:

"Lâm Thiệu Huy, ai cho cậu vào đây, đây là nơi cậu có thể vào sao? Cút ra ngoài cho tôi!"

"Không sai, đây chính là nơi dành cho những người của ngành y...Chúng tôi đang họp, cậu nghĩ gì vậy, cậu có tư cách gì để đứng ở đây?"

Những tiếng chửi rủa khinh bỉ, nháy mắt vang vọng khắp phòng!

"Là tôi bảo cậu ấy tới đây!"

Phía sau, vang lên một giọng nói tức giận.

Hơn mười cặp mắt cùng nhìn chằm chằm vào ông Dược.

sau đó, da đầu những người có mặt ở đây đều run lên, trợn mắt há mồm nhìn.

Theo như những gì ông Dược nói, chẳng phải chủ tịch mới chính là người ở trước mắt kia sao?

"Ông Dược, ông có ý tứ gì, cậu ta là người ngoài, có tư cách gì đến nơi này?"

Trương Hà Quân kinh ngạc hỏi, trong lòng không có mấy thiện cảm.

Nhưng mà!

Vào thời khắc mọi người lâm vào hoang mang, ông Dược đã đi đến chỗ Lâm Thiệu Huy, sau đó đứng ở trước mặt anh, biểu cảm lãnh đạm nói:

"Giới thiệu một chút với mọi người, người trước mắt mọi người chính là chủ tịch mới của hội y học An Nam, Lâm Thiệu Huy!"

Đoàng!

Giọng nói như châm ngòi thuốc nổ!

Trong nháy mắt, đám người Chu Bắc Thông đều trở nên điên cuồng!

Trong mắt đám người đó đều lộ ra sự khiếp sợ cùng phẫn nộ!

Lâm Thiệu Huy, chủ tịch mới?

Chuyện đùa gì chứ!

Anh có năng lực gì!

Bộp!

Trương Hà Quân tức giận đập tay lên bàn, tức giận nói với ông Dược:

"Ông Dược, ông đang đùa giỡn về tương lai của hội y học An Nam!"

Người đứng trước mặt này, có thể sao sánh với ông ta sao?

Quả thực là nói xằng bậy!

Trong lòng Chu Bắc Thông cũng nghĩ giống với Trương Hà Quân, đây là nỗi nhục với bọn họ, tên nhóc trước mặt này sao có thể so sánh với bọn họ?

Cho dù anh có là cao thủ, võ công cũng chỉ có chút thành tựu, còn xét về ngành y thì dốt đặc cán mai, một tên như vậy có tư cách gì bước chân vào hội y học An Nam?

Không chỉ có đám người Chu Bắc Thông!

Những người trẻ tuổi như Võ Đông Anh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong đầu cũng như muốn nổ tung ra!

Võ Đông Anh trực tiếp lớn tiếng nói:

"Không có khả năng tên rác rưởi này có tư cách gì mà có thể làm chủ tịch?"

Hả?

Ba của Võ Đông Anh quay đầu nhìn anh ta, nghi hoặc nhìn chằm chằm vào anh ta hỏi:

"Con biết người này?"

Khóe miệng Võ Đông Anh hiện lên một nụ cười nhạt, nói:

"Ba, cậu ta là Lâm Thiệu Huy, năm đó cậu ta bị nhà họ Lâm coi như một tên rác rưởi mà đuổi khỏi nhà, một tên vô danh như vậy có tư cách gì dẫn dắt ngành y học An Nam?"

Rác rưởi của nhà họ Lâm?

Nghe cách xưng hô này, sắc mặt mọi người vô cùng kinh ngạc.

Ngay lập tức, ba của Võ Đông Anh đứng dậy, dùng giọng nói lạnh lùng:

"Tôi phản đối cậu ta nhận chức chủ tịch, tôi cho rằng cậu ta không đủ tư cách, trọng trách này rất khó khăn, không thể để một người không biết gì gánh vác!"

Mà lúc ông ta mở miệng, nhưng người ở đây dường như cũng đã có tính toán riêng, đồng thanh mở miệng nói:

"Tôi cũng không đồng ý! Một tên rác rưởi của nhà họ Lâm có tư cách gì mà đòi dân dắt ngành y học của An Nam?"

"Thầy, người quá hấp tấp rồi, cậu ta tuy là một cao thủ, nhưng đối với ngành y học lại không biết chút gì, người như vậy làm sao có thể giúp ngành y phát triển được?"

Những lão già ở đây đều là người thức thời, một khi bọn họ thấy Lâm Thiệu Huy không có khả năng đảm nhận vai trò chủ tịch, liền trực tiếp quay ngoắt sang lấy lòng Trương Hà Quân!

Mà nhìn cảnh này!

Võ Đông Anh nhất thời đắc ý cười ha ha:

"Cậu có nghe thấy không Lâm Thiệu Huy, cậu có thể cút rồi! Muốn làm chủ tịch của hội y học? Kiếp sau đi!"

Cho tới nay, Lâm Thiệu Huy luôn bị bọn họ khinh thường, dẫm nát dưới bàn chân, chỉ khi nào Lâm Thiệu Huy thành chủ tịch, anh lập tức trở thành người lãnh đạo của bọn họ.

Đám người Võ Đông Anh và Lương Hy đều không có cách nào tiếp nhận được.

Mà Lâm Thiệu Huy cũng ngây người, anh cũng không nghĩ rằng ông Dược gọi anh đến đây là để nhường lại chức chủ tịch hội y học Việt Nam cho anh.

Ông ấy định để cho anh là người dẫn dắt ngành y học An Nam sao?

Mà đối với sự bất mãn của mọi người, ông Dược vẫn luôn giữ dáng vẻ điềm tĩnh như lúc trước, giọng nói lạnh lùng:

"Nếu tôi nói cho mọi người biết, cậu ấy chính là bác sĩ giỏi nhất?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play