Ông Dược ảm đạm nhìn anh ta một cái, biểu cảm lãnh đạm nói:
"Không có gì, tôi chỉ cảm thấy Trương Hà Quân làm một lúc nhiều việc, không muốn ông vất vả, cho nên mới tìm người đến chia sẻ áp lực!"
Chia sẻ áp lực?
Nói cũng thật dễ nghe đi!
Căn bản chính là muốn quyền lực trong tay anh ta suy yếu!
Tuy nhiên anh ta không có khả năng cự tuyệt, tuy rằng ông Dược đã về hưu, nhưng hội y học An Nam là do một tay ông ấy xây dựng lên.
Chỉ cần ông ấy nói một câu, cả hội y học vẫn nằm trong tay ông ấy.
Ngay lập tức, ánh mắt Trương Hà Quân trở nên lạnh lẽo, nói:
"Vậy sao? Tôi cũng thật sự muốn nhìn xem, ai lại có tài hơn tôi, đủ thích hợp để đảm nhiệm chức chủ tịch!"
Trong đôi mắt tràn ngập sự uy hiếp, sự hung dữ đến tột cùng!
Ai dám ngồi lên vị trí đó, chính là đắc tội với Trương Hà Quân!
Trương Hà Quân thật sự muốn nhìn xem, ai có lá gan này!
Mà đám người Võ Đông Anh cũng ồ lên, hôm nay ông Dược mở cuộc họp này, chắc hẳn là muốn tuyển người khác làm chủ tịch?
Trời ạ!
Đây không phải là nói đùa chứ?
Cả An Nam này, còn ai có đủ tư cách hơn Trương Hà Quân để đảm nhận chức chủ tịch chứ?
Phải biết ràng, cả ngành dược của An Nam đều do một tay anh ta quản lý!
Những công ty về y dược đều nằm dưới sự chỉ đạo của anh ta!
Một người như ông ta, không một công ty y dược nào dám đắc tội?
Nhưng mà ông Dược lại hừ lạnh một tiếng, nói một cách tự tin:
"Anh yên tâm, người mà tôi lựa chọn, nhất định sẽ không làm cho anh thất vọng!"
"Hơn nữa chỉ có cậu ấy mới có đủ khả năng dẫn dắt ngành y dược của chúng ta vươn ra thế giới, không ngừng tỏa sáng!"
Cái gì!
Biểu cảm trên khuôn mặt mọi người không che được sự hoảng hốt, ông Dược đối với chủ tịch mới chính là rất coi trọng?
Những người đứng phía dưới không dám tin vào lỗ tai mình nữa!
Dẫn dắt ngành y dược vươn ra thế giới, trước kia ông Dược chưa từng nói ra những lời mạnh miệng như vậy, hiện tại lại nói ra những lời tin tưởng vị chủ tịch mới kia?
Rốt cuộc người đó là nhân tài như thế nào!
Ngay lập tức!
Nhóm trưởng não đều cảm thấy khiếp sợ, bọn họ sau khi nghe xong những lời này đều nhìn ông Dược bằng ánh mắt kinh ngạc.
Đối với vị chủ tịch mới kia, càng lúc càng hiếu kỳ.
Không chỉ có bọn họ!
Ngay cả Võ Đông Anh, Lương Hy cùng đám người trẻ tuổi cũng mang tho biểu cảm sửng sốt, khó tin đến cực điểm!
Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được ông Dược khen một người!
Ngay cả học trò của ông ấy cũng chưa từng được khen như vậy thì phải?
Chu Bắc Thông đứng một bên nghe thấy vậy, tinh thần nhất thời trở nên kích động, không ngờ trong lòng ông Dược lại coi trọng cũng như tin cậy anh ta đến như vậy.
Xem ra, trước kia anh ta đã hiểu nhầm ôn Dược!
Mà Trương Hà Quân lại nghiến răng nghiến lợi, trong lòng không khỏi chửi thầm ông Dược!
Có thể nhìn ra được, ông Dược luôn muốn đuổi ông ta rời khỏi vị trí hiện tại.
Tuy nhiên!
Trương Hà Quân vẫn không tin, cả An Nam này lại có người thích hợp hơn anh ta đảm nhận chức chủ tịch, anh ta nói bằng giọng điệu chế nhạo:
"Ông Dược, những lời ông nói cũng khó có thể thành thật được.
Phát triển ngành y dược, đó cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, nó cần sự tích lũy kinh nghiệm nhiều năm, còn phải yêu cầu tầm nhìn rộng cùng với thực lực tốt."
"Thử hỏi xem, cả An Nam này, ngoài tôi ra còn ai đủ bản lĩnh dẫn dắt ngành y dược?"
Những lời này, có thể nói vô cùng hống hách!
Nhưng tất cả mọi người biết, đây đều là sự thật!
Muốn phát triển ngành y dược không chỉ cần tài giỏi thôi, mà còn cần cả quyền lực nữa.
Một người như Trương Hà Quân, hiện tại nắm trong tay vô số quyền lực, nó đủ làm ảnh hưởng đến sự phát triển của y dược An Nam, cũng chỉ có anh ta mới có khả năng quyết định tương lai cùng phương hướng phát triển của ngành y.
Nói khó nghe hơn một chút chính là nếu bãi bỏ chức vụ chủ tịch của Trương Hà Quân, anh ta không cam lòng muốn làm khó ngành y dược, lúc đó vị chủ tịch mới kia sợ rằng không chống cự nổi!
Tất cả những trưởng não chỉ thờ dài, ông Dược càng già càng hồ đồ, ngay cả ưu điểm đó mà ông ấy cũng không nhìn rõ sao?
Ông ấy lại đi tìm một chủ tịch mới, chỉ sợ người đó không phải là đối thủ của Trương Hà Quân, chỉ sợ rằng đến lúc đó liền trực tiếp bị gặm nhấm đến mắc không còn xương cốt cũng nên.
Nhưng mà, ông Dược lại nói một câu giống như tiếng sấm vang bên tai, chấn động đất trời!
Chỉ thấy ông ấy mỉm cười, nói một cách nhẹ nhàng:
"Để cậu ấy đảm nhiệm chức chủ tịch, không phải ý tứ của một mình tôi!"
"Đồng thời, nó cũng là ý tứ của tổng thống!".