Không cần phải nói nhiều!
Lời nói của Lâm Chí Đô đã thể hiện rõ thái độ của ông ta.
Lâm Thiệu Huy nhất định phải chết!
Nếu không cả dòng họ nhà họ Lâm sẽ khiến cho toàn dân An Nam chê cười!
"Đi!"
Lâm Chí Đô hét lớn một tiếng, dẫn đàn em của mình rời khỏi hội trường.
Mà lúc này!
Trương Hà Quân cũng nhìn Lâm Thiệu Huy một cách đầy ẩn ý, khóe miệng nhếch mang theo sự mỉa mai.
Giống như đang nhìn một người đã chết!
Nhưng mà!
Lâm Thiệu Huy lại cười tươi đến sáng lạn giống như không có ngày nào vui vẻ bằng ngày hôm nay vậy.
Bạch Tố Y đứng một bên, sắc mặt tái nhợt, chỉ cảm thấy Lâm Thiệu Huy của hiện tại vô cùng xa lạ.
Giết người, vậy mà anh còn có thể cười được?
Lâm Thiệu Huy rốt cuộc đã trải qua những gì, sao anh lại trở thành một kẻ giết người.
"Lâm Thiệu Huy, cậu đúng là quá hấp tấp! Trước mặt mọi người lại lớn tiếng sỉ nhục Lâm Chí Đô, lần này sợ rằng cậu khó co thể rời khỏi Hà Nội."
Ông Dược than thở, dáng vẻ vô cùng lo lắng.
Lâm Hiệu Huy chính là một thiên tài y học trăm năm khó có được của An Nam, nếu cứ như vậy mà chết đi, đối với nền y học của An Nam mà nói quả thực là một tổn thất hết sức nặng nề.
Lâm Chí Đô đã nói ra những lời cay nghiệt như vậy, chắc chắn sẽ không bỏ ý định của mình, cho dù Lâm Thiệu Huy có là một cao thủ đi chăng nữa cũng khó có thể tránh được kiếp nạn này.
Nhưng Lâm Thiệu Huy lại nhẹ nhàng trấn an:
"Ông Dược cứ yên tâm, nếu cháu đã dám đến Hà Nội, thì cũng đã có sự chuẩn bị tốt, nhà họ Lâm không có khả năng làm hại cháu được."
Hừm!
Ông Dược thở dài, chỉ có thể gật đầu nói:
"Chỉ hy vọng là như vậy!"
Ông ấy đã hạ quyết tâm, lúc này cũng chỉ biết an ủi bản thân, dù có xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải cố gắng hết sức mình để bảo vệ Lâm Thiệu Huy.
Sau đó, ông ấy kéo Lý Ngãi Quý lại, đồng thời nói:
"Đây là học trò của tôi, hai người cùng trẻ tuổi sẽ dễ thân thiết, về sau có việc gì cần tôi giúp đỡ, cậu cứ bảo Lý Ngãi Quý liên lạc với tôi là được."
Khuôn mặt Lý Ngãi Quý nhăn nhó, anh ta vươn tay ra tỏ ý muốn bắt tay với Lâm Thiệu Huy.
Nhưng lúc này, Bạch Tố Y đã đi lên phía trước nắm lấy tay của Lý Ngãi Quý, cười tươi nói:
"Tôi cảm thấy rằng, tôi cùng cô Lý Ngãi Quý đây có thể thân thiết với nhau, dù sao thì chồng tôi cũng không quan tâm đến chuyện của thành phố Tân Bạch."
Này...!
Ông Dược trong nhất thời ngẩn cả người, vẻ mặt trở nên kinh ngạc nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.
Mà Lâm Thiệu Huy cũng ngây cả người, người phụ nữ này ghen hay sao?
Bạch Tố Y đúng thật là đang ghen, trước kia Lâm Thiệu Huy là đầu bếp của gia đình, cô tất nhiên sẽ không lo lắng.
Nhưng hiện tại cô đã biết Lâm Thiệu Huy là một cậu chủ, trong lòng liền lo lắng Lâm Thiệu Huy sẽ bị người khác cướp mất.
Mà Lý Ngãi Quý này, nhìn ngoại hình cũng không thua kém cô là bao, Bạch Tố Y sao có thể không đề phòng được chứ?
Ông Dược lúc này mới phản ứng lại, cười ha ha đứng lên nói:
"Cũng được, đều được cả!"
Đều theo sát nhau mà!
Lúc này, một đám bác sĩ cùng viện trưởng có mặt ở đây đều vội vàng tiến lên bắt chuyện cùng với Lâm Thiệu Huy, trên mặt bọn họ đều mang theo đầy biểu cảm của sự nịnh nọt.
Đối với bọn họ mà nói, những người được ông Dược đối xử một cách thận trọng như vậy đều là những người có tiền đồ rộng mở.
Hiện giờ không nịnh bợ, vậy còn chờ đến khi nào!
Mãi cho đến đêm khuya, bữa tiệc mới kết thúc!
Ông Dược bảo Lý Ngãi Quý dẫn Lâm Thiệu Huy cùng Bạch Tố Y đến chỗ ở đã được an bài trước.
Chính là!
Sau nửa giờ lái xe, bọn họ liền đi vào một khu nhà!
"Kỳ lạ, phố Uyên Ương vốn dĩ phải đông đúc mới đúng, sao hôm nay lại im lặng như vậy chứ?"
Lý Ngãi Quý nghi hoặc đánh giá con phố này, đây chính là địa danh sầm uất nổi tiếng nhất của Hà Nội, mỗi khi đến đây đều vô cùng náo nhiệt, chỗ nào cũng thấy người!
Nhưng hôm nay lại vô cùng kỳ quái, xung quanh rất thưa thớt!
Mà Lâm Thiệu Huy ngồi ở ghế sau cũng cười lạnh, nhìn chằm chằm vào người lái xe với biểu tình trêu đùa:
"Cô lý Ngãi Quý, đi đến khách sạn không nhất thiết phải đi qua phố Uyên Ương đúng chứ?"
Trong chốc lát!
Bầu không khí trong xe liền giảm xuống cực điểm!.