Hả?

Thái độ của Lâm Thiệu Huy khiến cho vẻ mặt Chu Ngọc Đông thay đổi dữ dội, ông ta nhìn Lâm Thiệu Huy với vẻ không thể tin được.

Đặc biệt hơn, Chu Ngọc Đông còn nhìn thấy vẻ mặt đầy mỉa mai và chế giễu của Lâm Thiệu Huy, trong đầu anh bây giờ lặp đi lặp lại một câu hỏi.

Lâm Thiệu Huy xuất hiện ở đây chính là đang muốn chế giễu mình phải không?

Sắc mặt của Chu Ngọc Đông lúc này trở nên rất xấu xí, ông ta luôn cho rằng bản thân mình là người thông minh nhất, không ai có thể sánh được.

Chính bản thân ông ta là người đã coi Lâm Thiệu Huy cũng như coi pháp luật, cảnh sát và tất cả mọi thứ trở thành một món đồ chơi để đùa giỡn trong lòng bàn tay!

Nhưng bây giờ Lâm Thiệu Huy lại dám giễu cợt ông ta?

“Làm sao anh dám khinh thường tôi như như vậy?”

Chu Ngọc Đông tức giận lên giọng chất vấn.

Đáng lí ra lúc này Lâm Thiệu Huy phải trở nên tức giận mới đúng chứ, ấy vậy mà anh bây giờ lại coi thường ông ta? Lâm Thiệu Huy lúc này mới thôi cười nhạo Chu Ngọc Đông.

Anh đột nhiên mở miệng nói một câu không đầu không đuôi:

“Nước Mỹ!”

Ầm!

Chu Ngọc Đông giật mình sợ hãi nhìn Lâm Thiệu Huy, ánh mắt của ông ta lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Địa điểm mà Lâm Thiệu Huy vừa nói chính xác là nơi vợ con anh đang ở!

“Anh đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu gì hết?”

Trong khoảnh khắc tiếp sau đó Chu Ngọc Đông liền vờ như bản thân rất bình tĩnh, để lộ ra sự khó hiểu về cái nơi mà Lâm Thiệu Huy vừa nhắc đến.

Cho dù Chu Ngọc Đông có cố gắng đến bao nhiêu thì biểu hiện của ông ta không còn tự nhiên như ban đầu nữa.

Trong lòng ông ta vẫn luôn đinh ninh một điều: Lâm Thiệu Huy nhất định là mèo mù vớ được cá rán, nếu không làm sao mà anh có thể biết được vị trí ông ta sắp xếp cho vợ con của mình.

Nhưng câu nói tiếp theo của Lâm Thiệu Huy đã khiến cho ông ta hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.

“Không thừa nhận sao? Vậy thì, New Jersey, chắc hẳn ông phải biết nơi này đúng không?”

Oanh!

Chu Ngọc Đông đờ đẫn trực tiếp ngồi trên mặt đất, vẻ mặt kinh hãi nhìn Lâm Thiệu Huy: “Không thể nào như vậy được! Điều này là không có khả năng! Làm thế nào mà anh lại có thể biết được nơi này?” Ông ta trợn ngược mắt lên nhìn Lâm Thiệu Huy.

Anh không chỉ có thể nói ra được quê quán của vợ ông ta mà còn biết được cả thành phố mà bà ấy đang sống.

Chết tiệt! Rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy! Chuyện này, rõ ràng ông ta là duy nhất biết được chuyện này!

Lâm Thiệu Huy cho rằng bản thân không cần phải giải thích cho loại người như thế này để làm gì cả, anh chỉ mỉa mai nói: “Ông đã đánh giá quá thấp năng lực của tôi rồi Chu Ngọc Đông ạ!” Nói xong, anh lấy trong túi mình ra một tấm ảnh rồi để lên trên mặt bàn.

Tuy Chu Ngọc Đông chỉ mới nhìn lướt tấm hình đó một cái nhưng cả người ông ta đều như muốn nổ tung! Người trong tấm hình đó không phải là vợ con của ông ta sao? Không chỉ thế bức ảnh này còn chụp cả địa điểm mà hai mẹ con họ đang sống hiện nay!

Giờ phút này, chút hi vọng cuối cùng trong lòng Chu Ngọc Đông đã hoàn toàn bị đánh vỡ, tan nát thành trăm mảnh.

Người đàn ông trước mặt ông ta biết tất cả mọi thứ.

Lâm Thiệu Huy không không có nói dối ông ta!

Trước khi Lâm Thiệu Huy đến đây, anh đã hiểu rõ ràng mọi chuyện, điều duy nhất anh không biết là người đứng sau hậu trường.

Đối với anh mà nói, điều tra thông tin của một người là một chuyện hết sức là đơn giản!

Nói đến đây, Chu Ngọc Đông như một người mất hồn, ông ta đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.

“Anh muốn cái gì?” Ông ta lúc này không còn vẻ kiêu ngạo và tự tin như khi nãy nữa, thay vào đó chính là vẻ mặt vô cùng chán chường và tuyệt vọng.

Mục đích mà Lâm Thiệu Huy lấy tấm ảnh chụp vợ con của Chu Ngọc Đông ra đã rõ rành rành trước mắt.

Lâm Thiệu Huy không chỉ muốn nói rằng bản thân anh biết rõ hai người có mối quan hệ như thế nào với Chu Ngọc Đông mà còn biết cả vị trí mà hai mẹ con đang sống nữa.

Quan trọng hơn Lâm Thiệu Huy chính là đang muốn đe dọa Chu Ngọc Đông!

Chu Ngọc Đông lo sợ nếu bản thân khiến cho Lâm Thiệu Huy không vừa lòng, anh nhất định sẽ làm tổn thương đến vợ con ông ta!

Chu Ngọc Đông bây giờ đã nhận thức được người đàn ông đang đứng ở trước mặt không phải là người có thể đụng vào! Lâm Thiệu Huy chỉ cười nhẹ, hỏi: “Nói cho tôi biết, là ai đang đứng phía sau sai khiến ông!”

Khi nghe điều này, Chu Ngọc Đông bất lực, ông ta trả lời với vẻ mặt buồn bã:

“Tôi thực sự không thể nói, nếu tôi làm vậy, vợ con tôi sẽ chết!”

Vợ con ông ta có thể hoàn tất thủ tục ra nước ngoài chỉ trong vòng một ngày, tất cả là do có người đó giúp đỡ.

Nếu đã có thể giúp vợ con ông ta ra nước ngoài thì người đàn ông đó nhất định cũng biết tung tích của hai mẹ con họ.

Nếu Chu Ngọc Đông để cho người đàn ông kia biết mình đã phản bội, thì chắc chắn cũng sẽ không buông tha cho hai người họ.

Căn bản, Chu Ngọc Đông chưa bao giờ cân nhắc đến năng lực của Lâm Thiệu Huy lại lớn mạnh đến như vậy! Không chỉ thế anh lại còn dám lôi vợ con ông ta ra để đe dọa, thật bỉ ổi! Chỉ tiếc rằng chính cái hành động từ chối này đã hoàn toàn đẩy ông ta vào ngõ cụt!

“Vậy sao?”

Lâm Thiệu Huy cười hỏi.

Sau đó trong mắt anh đột nhiên hiện lên một tia sát ý:

“Vậy thì làm sao mà ông cho rằng tôi sẽ không giết vợ con ông?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play