Đau!
Đau!
Đau!
Khắp ký túc xá, chỉ có tiếng đập đầu liên tục vang lên.
Đầu Lý Tuấn Hàn bây giờ toàn máu, có lẽ đã chịu không dưới hai mươi cú đánh của Lâm Thiệu Huy.
Toàn bộ phần trán dường như đã bị dập hoàn toàn.
“Này, nếu cứ tiếp tục thế này nữa, anh ta sẽ chết đấy!”
Tiếng ai đó nhỏ nhẹ vang lên, anh ta có thể thấy rằng Lý Tuấn Hàn bây giờ đã bất tỉnh, chỉ sợ không bao lâu nữa anh ta sẽ chết mất.
Lâm Thiệu Huy quay lại nở một nụ cười thật tươi nói với họ: “Cái tôi muốn...Đó chính là anh ta chết.”
Nghe thấy điều này, tất cả các nhân viên có mặt đều đơ cứng người vì sợ hãi, trên gương mặt họ lộ rõ vẻ hoảng sợ thầm nghĩ anh điên rồi, người đàn ông trước mặt là một kẻ điên! Anh rõ ràng là đang giết người!
“Đừng đánh nữa, là...!ông chủ yêu cầu tôi làm, không phải tôi cố ý đâu.”
Lúc này, Lý Tuấn Hàn yếu ớt nói, có lẽ đã thực sự sợ hãi.
Anh ta đã tin người đàn ông này thực sự đã lên kế hoạch để giết mình.
Nghe tới hai từ ông chủ, Lâm Thiệu Huy bỗng nhiên dừng tay, anh nói với một nụ cười: “Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết.”
Lý Tuấn Hàn thở phào nhẹ nhõm, trong tiềm thức nghĩ rằng Lâm Thiệu Huy sẽ để anh ta đi.
Chỉ là ý nghĩ này mới vừa hình thành thì anh ta đã bị Lâm Thiệu Huy kéo đứng dậy.
Thân hình to lớn của Lý Tuấn Hàn đã bị anh ném ra ngoài cửa sổ, sau đó một tiếng huỵch vang lên hòa lẫn tiếng thủy tinh vỡ, anh ta đã rơi rất nhanh từ cửa sổ tầng sáu xuống.
Rồi một tiếng huỵch lại vang lên, giờ thì Lý Tuấn Hàn đã nằm bẹp trên mặt đường.
Người anh ta đẫm máu, máu loang ra ướt cả một vùng đất.
Trước cảnh tượng kinh hoàng và đẫm máu này, mọi người chứng kiến không khỏi thét lên: “Anh, anh, anh....”
Các nhân viên ở chỗ Lý Tuấn Hàn lúc này hoàn toàn bị sốc, nhìn Lâm Thiệu Huy với vẻ kinh hoàng tột độ, hét lên
“Giết người rồi!”
“Tên điên này thực sự đã giết người rồi.”
“Hắn ta dám ngang nhiên giết người như vậy.”
Những người bình thường như họ chắc chắn bao giờ nhìn thấy một ác quỷ như Lâm Thiệu Huy bước ra từ thế giới bóng tối?
Từng người một đều sợ hãi muốn đi ra quần.
Thế nhưng trông vẫn như chẳng có chuyện gì xảy ra, anh cười rồi hỏi mọi người: “Làm ơn cho tôi biết, văn phòng của ông chủ các người ở đâu?”
Mọi người ai cũng nói không thành tiếng, chỉ có thể run rẩy chỉ về một hướng, lúc này cũng chỉ hy vọng tên ác quỷ trước mặt họ có thể tránh xa họ.
“Cảm ơn!” Lâm Thiệu Huy cười rồi rời khỏi ký túc xá.
Lúc này, những nhân viên này kinh hãi chạy ra ban công nhìn xuống dưới.
Nhưng bọn họ sững sờ, bởi vì dưới lầu không có gì, ngay cả vết máu cũng đã bị rửa sạch.
Họ cảm thấy chân mình như rụng rời, không còn chút sức lực.
Rõ ràng là một vụ giết người như vậy, nhưng ngay sau đó kiền được người khác phi tang ngay.
Rốt cuộc thì người đàn ông này có lai lịch như thế nào cơ chứ.
“Tôi muốn từ chức! Không được, tôi muốn nhanh chóng từ chức!”
“Còn từ chức cái gì nữa, còn không mau chạy đi!”
Bọn họ xem ra đã nhìn nhầm ông chủ của mình rồi, càng không muốn trở thành nạn nhân tiếp theo của Lâm Thiệu Huy.
Lúc này, Lâm Thiệu Huy cũng đã đến văn phòng gặp Chu Ngọc Đông, chủ nhà hàng.
Nhìn thấy Lâm Thiệu Huy, ông ta bối rối ngẩng đầu lên hỏi: “Anh là ai, đến đây tìm ai?”
Lâm Thiệu Huy chậm rãi bước đến ngồi trước mặt ông ta, rồi mỉm cười nói: “Một người chồng gần như phát điên! Một người ba gần như tan nát lòng!...Đến đây để làm gì sao, chính là để giết ông.”.