Hồn ma đứt đầu đang xem náo nhiệt cũng choáng váng.
Tôi cảm thấy thời gian như đóng băng, răng rắc răng rắc quay lại nhìn hồn ma đứt đầu trong góc.
Hồn ma đứt đầu đang ôm đầu.
“Anh không nói gì cả.” Sau đó như muốn chạy trốn, nhưng lại bị ma treo cổ tóm ngược trở lại.
“Được rồi, được rồi”, anh ta vừa ôm đầu vừa nói: “Hôm đó đầu anh bị kẹt ngay cửa, anh phải nhờ anh ta giúp, tự nhiên anh lỡ nói luôn”.
“Hahaha”
Tôi cười lấy lòng.
26
“Ông chủ, tôi đã sai.” Trong cuộc sống, lúc cần cúi đầu thì nên cúi đầu.
Anh ta nhướng mày, tâm trạng có vẻ tốt.
“Được” anh ta nói.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Giờ chúng ta quay lại câu hỏi trước.” anh ta nói “Em có thích anh không?”
Tôi…
Tôi nên trả lời thế nào đây?
Thích hay không?
Noia không thích thì có bị giết không?
“Ông chủ, em thích anh.” Tôi nói.
Anh ta hài lòng gật đầu, mỉm cười nói: “Vừa vặn, anh cũng thích em, vậy nên chúng ta quen nhau đi.”
“Hả?” Tôi sững sờ.
“Sao?” anh ta vỗ đầu tôi, tâm tình tốt nói tiếp: “Muốn nuốt lời?”
“Không có không có.” Tôi phủ nhận ngay lập tức.
Tôi thích anh còn không kịp, làm sao tôi nuốt lời được!
Chỉ là
“Anh thích em ở điểm nào?”
So với Trịnh Vĩ, tôi là sản phẩm ba không.
“Ừmm. ” anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói “ Em thú vị hơn.”
“Thú vị?”
Tôi nheo mắt, liếc từ trên xuống dưới.
Người này có xu hướng thích bị ngược đãi à?
Thật kỳ quái.
“Đừng nghĩ nữa” Anh ta sờ sờ đầu của tôi nói “Vốn dĩ anh chỉ muốn trả thù em, khiến em nếm trải mùi vị sợ hãi, nhưng đêm qua lúc thấy em buồn, anh chợt thấy bản thân cũng không được vui.”
“Hơn nữa, lúc đó không phải em chính là người trêu chọc anh trước sao? Khi em rời đi, ban đầu anh nghĩ anh sẽ rất vui, nhưng sau đó anh lại cảm thấy có chút khó chịu.”
“Sau đó, anh nhận ra, Thích Thích, anh đã thích em.”
“Vậy nếu em không thích anh thì sao?” Tôi hỏi với một tâm trí bế tắt.
“Em thích anh.”
“Anh chắc chắn?” Ham muốn thắng thua của tôi lại trỗi dậy.
“Ma treo cổ đã nói điều này với anh.” anh cười nói.
“Phốc!”
Một âm thanh vang lên, con ma treo cổ đang đi tới đi lui liền biến mất cùng ma đứt đầu.