CHƯƠNG 998
Bà Ngô lo lắng nói: “Đại hội lần này được phong toả rất chặt, không có bất cứ tin tức gì được truyền ra. Nhưng có thể khẳng định, lần này bảy đại thế gia phải mất máu rồi. Bây giở bảy đại thế gia rất nôn nóng, những người bọn họ phái đi, không một ai trở về cả, không biết sống chết thế nào.”
Dạ Anh Thư thờ ơ nói: “Thôi, bọn họ sống hay chết cũng không quan trọng, bảy đại thế gia tham lam quyền thế, sớm muộn gì cũng bị phản phệ. Điều mà gia tộc ẩn thế như chúng quan tâm không phải thứ này. Nhưng lần đấu y thuật này nhất định sẽ gây ra một cuộc náo động trong nội bộ các gia tộc thế gia.”
Cô ta đoán không sai, cuộc đấu y thuật của Liên minh y học lần này đã gây ra một trận sóng gió trong nội bộ thế gia.
Trong những thiếu gia cô chủ do ngũ đại hào tộc phái đi, chỉ có mỗi Mộc Uyển Thanh của nhà họ Mộc ở Tây Nam, Vương Đằng của nhà họ Vương ở Lang Gia còn sống nhờ rời đi sớm.
Những thiếu gia của ba đại hào tộc còn lại đều chết hết!
Những đại diện do bảy đại thế gia phái đi cùng với mười mấy vị võ vương, không một ai trở về!
Tất cả mọi nguồn tin đều bị cắt đứt, không ai biết chuyện gì đã xảy ra, càng không có tin tức gì truyền ra ngoài.
Nhưng bọn họ có thể cảm nhận được, chuyện lần này lớn rồi.
Có điều, những gia tộc thế gia này vẫn chưa bùng nổ, họ đều đang hi vọng.
Một khi bùng nổ thì đây sẽ là thảm hoạ.
Không khí tại các thế gia hào môn đều trở lên căng thẳng.
Đồng thời lúc này, Trần Thạch cũng đang hoan nghênh Vương Bác Thần đến với đạo quán của mình.
Ông ta quỳ xuống nói: “Người phụ trách phân hội thứ 10 Địa Bộ Long Đường, khu Ma Đô của Thiên Tuyệt-Trần Thạch bái kiến Thiên Tuyệt Chi Vương.”
Trần Thạch hành lễ khiến Vương Bác Thần thầm ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên anh nghe tới tổ chức Thiên Tuyệt.
Đồng thời anh cũng rất tò mò, mình trở thành Thiên Tuyệt Chi Vương hồi nào vậy?
Nhưng nhiều năm qua anh thói quen ngồi ở vị trí cao khiến anh luyện được khả năng không thể hiện sự kinh ngạc hay tức giận. Tuy trong lòng anh rất ngạc nhiên nhưng ngoài mặt không để lộ điều gì, anh không chút nôn nóng đợi Trần Thạch giải thích tiếp.
Đây chính là sự thao túng tâm lý.
Trần Thạch vội kể lại câu chuyện về chiếc nhẫn trên tay Vương Bác Thần: “Anh Vương, chiếc nhẫn trên tay ngài chứng minh ngài chính là người thừa kế được lão thiên chủ công nhận, nếu không ngài sẽ không thể đeo chiếc nhẫn này lên được.”
Vương Bác Thần thầm tò mò, chiếc nhẫn này là thứ lão Lâm đưa cho anh trước khi chết chứ không nói Thiên Tuyệt gì cả.
Chẳng lẽ lão Lâm là Thiên Tuyệt Chi Vương đời trước.
Chỉ có cách giải thích này mới có lý thôi, nếu không sao lão Lâm lại có chiếc nhẫn này.
Càng điều tra về quá khứ của lão Lâm, Vương Bác Thần càng cảm thấy thân phận của lão Lâm rất bí ẩn.
Bên Phật Quốc Cổ Sát cũng phát hiện được tung tích của lão Lâm. Không biết tại sao ông sư phụ rẻ bèo này có nhiều chuyện giấu mình như thế.