CHƯƠNG 984
Lúc này anh Long mới run lẩy bẩy lấy điện thoại ra, gọi điện, nhưng sợ tới mức không thốt ra được một câu hoàn chỉnh: “Kim… Ông Kim, xảy… xảy ra chuyện rồi, các anh em chết… chết rồi.”
Khi anh ta báo tin, Vương Bác Thần nghe thấy rõ ràng nhưng anh không quan tâm.
Nhạc Ẩn Long quay đầu lại, khóe miệng trái cong lên, lộ ra nụ cười xấu xa.
Anh Long hoảng sợ đến mức làm rơi điện thoại xuống đất, bỗng chốc cảm giác thấy hình như mình đã làm gì sai, không nên gọi cuộc gọi này.
Trong phòng VIP Đế Vương, Tống Nguyên Lễ đã không thể chờ được nữa, đang định gọi cho Vu lão Tam.
Nhưng đột nhiên, cánh cửa phòng VIP bị đá bật ra.
Anh ta còn chưa phản ứng lại thì một bóng đen đã lao thẳng lên người.
“Con mẹ nó, muốn chết à!”
Tống Nguyên Lễ đẩy bóng đen đó ra, lúc này mới phát hiện là Vu lão Tam!
“Mẹ kiếp, mày muốn chết à? Ông đây…”
Tống Nguyên Lễ chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, đuôi mắt liếc thấy hai người ở cửa.
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt một người trong số họ, anh ta giật mình, vô thức thốt lên: “Vương… Vương Bác Thần?”
Để dụ được Triệu Thanh Hà lên giường, Tống Nguyên Lễ đã điều tra rõ về cô, bao gồm cả ảnh của Vương Bác Thần, anh ta cũng đã xem rất nhiều lần.
Chỉ là điều khiến anh ta ngạc nhiên là tên ở rể này lại tự tìm tới đây, tới để gây sự với anh ta ư?
“Anh là Tống Nguyên Lễ?”
Vương Bác Thần làm như không thấy cảnh tượng hỗn loạn trong phòng, nhìn Tống Nguyên Lễ.
“Chết tiệt, mày là ai, tên Tống Nguyên Lễ cũng là người mà mày có thể gọi được à?”
Một người nổi tiếng trên mạng trong đám con nhà giàu đứng lên, tiện tay lấy áo khoác lên người, nhặt chai bia lên chỉ vào Vương Bác Thần rồi hét.
Rầm!
Tên con nhà giàu còn chưa đi tới trước mặt Vương Bác Thần đã phát hiện trước mặt mình có thêm một người.
Khoé miệng bên trái của Nhạc Ẩn Long giật giật theo thói quen, anh ta nở nụ cười tà ác rồi cầm lấy tay tên đó, đập chai rượu lên đầu gã.
Anh ta nói với vẻ sát khí đằng đằng: “Anh Vương mà cậu cũng dám chỉ?”
Cảnh tượng bất chợt xuất hiện khiến những người khác giật mình tỉnh táo lại, đám đàn ông trai gái vội vàng tìm quần áo mặc vào.
Tống Nguyên Lễ chẳng nhìn tên con nhà giàu đang ngã gục dưới đất mà chỉ châm thuốc, thổi ra một vòng khói, lại nhấp một ngụm rượu, lãnh đạm nói: “Tôi còn tưởng là ai, hoá ra là ông xã ở rể của Triệu Thanh Hà, dám tìm tới đây, đúng là tôi đã coi thường anh.”
Tống Nguyên Lễ dựa vào sofa, hai chân gác lên bàn, nhẹ giọng nói: “Tôi thích vợ anh, ra giá đi, ngủ cùng tôi một đêm tôi sẽ bỏ qua cho tập đoàn Trần Thị và công ty Hoa Nguyên, nếu không chỉ cần một câu nói của tôi, tôi muốn nhà các anh nhà tan của nát thì nhà các anh sẽ nhà tan cửa nát, muốn anh sống không bằng chết thì anh sẽ sống không bằng chết!”
“Tôi rất tức giận.”
Giọng điệu của Vương Bác Thần bình thản, trên mặt anh cũng không có biểu cảm gì.