CHƯƠNG 865
“Nói đi, chủ nhân của ông là ai.”
Vương Bác Thần hờ hững hỏi, anh cũng muốn biết rốt cuộc là gia tộc nào đứng sau điều khiển tất cả những chuyện này.
Gia tộc có thể điều động được ba vị Võ Tông thì ít nhất cũng là thế gia.
Thậm chí là gia tộc lánh đời!
Hào môn, hào tộc, thế gia, gia tộc ẩn thế, cổ tộc, đây là những thế lực gia tộc mà Vương Bác Thần biết ở nước R hiện tại.
Gia tộc và cổ tộc ẩn thế không xuất hiện, không ai biết vị trí của bọn họ.
Hào môn và hào tộc thường gặp hơn, thế gia cũng là một tồn tại vô cùng bí ẩn.
Hào môn rất dễ hiểu, nhà họ Trần, nhà họ Bạch, nhà họ Tống mà mọi người biết đến bây giờ đều thuộc về cấp bậc hào môn, dù có tiền nhưng không có thế, cũng chỉ là một gia tộc mà thôi.
Còn hào tộc là một tồn tại trên hào môn, bọn họ không chỉ có tiền mà còn có thế!
Nhà họ Vương, nhà họ Trương của Đông Bắc, nhà họ Mã ở Tây Bắc, nhà họ Mộc ở Tây Nam, nhà họ Triệu ở Lang Gia, nhà họ Bạch ở Trung Nguyên, những gia tộc này đều thuộc về hàng ngũ hào tộc.
Dưới năm mươi năm là hào môn, trên năm mươi năm là môn phiệt hào tộc, trên năm trăm năm là thế gia.
Đây là cách phân chia các gia tộc của nước R xét theo tư cách.
Hạ Thế Duệ nơm nớp lo sợ quỳ dưới đất, không dám nói một lời.
Dù là người trẻ tuổi trước mặt hay thế lực sau lưng ông ta, ông ta đều không thể đắc tội.
“Tự tử đi.”
Vương Bác Thần biết cũng sẽ không hỏi được gì từ Hạ Thế Duệ.
Nhưng cũng không có mấy nhà có thể khiến Hạ Thế Duệ từ một bàn tay trắng có được tài sản hơn sáu mươi nghìn tỷ.
Năm đại hào tộc vẫn chưa có khả năng dễ dàng điều động ba vị Võ Tông như thế.
Chỉ có thế gia, gia tộc ẩn thế và cổ tộc mới làm được thôi.
Nhưng có thể loại trừ được cổ tộc, vì đã rất nhiều năm bọn họ không xuất hiện rồi.
Bây giờ chỉ còn lại thế gia và gia tộc ẩn thế thôi.
Ánh mắt Vương Bác Thần trở nên lạnh như băng, thế gia luôn muốn nhúng tay vào quyền lực của thế tục, khắp nơi đều có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, quản lý quá nhiều chuyện.
Sớm muộn gì cũng phải xử lý bọn họ.
Còn gia tộc ẩn thế, những thế lực này quá bí ẩn, rất khó biết bọn họ ở đâu, có điều vẫn có thể điều tra ra chút manh mối trong quyền lực ở thế tục.
Vương Bác Thần thầm thở dài, cục diện của thế giới ngày càng trở nên phức tạp rồi.
“Tôi không thể không chết ư?”
Hạ Thế Duệ cười tự giễu, khổ sở nói: “Tôi cho rằng lần này là cơ hội để tôi báo thù, không ngờ rằng lại là tự tìm đường chết. Có thể cho tôi biết rốt cuộc cậu đại diện cho ai không?”
Vương Bác Thần nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh như băng.
Hạ Thế Duệ tuyệt vọng nhắm mắt lại, ông ta lấy ra một khẩu súng, đưa về phía đầu rồi bóp cò.