CHƯƠNG 850
Trần Hương Lan nhìn thi thể Tưởng Mẫn và Trần Trạch Khôn trên mặt đất, trong lòng nhất thời cảm thấy vô cùng phức tạp.
Bà ta không ngờ mình luôn miệng mắng Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà là đứa con hoang, nhưng đứa con hoang thật sự lại là bà ta.
Bà ta mới là vai hề kia!
Người được bà ta gọi là ba mấy chục năm lại không phải ba ruột của bà ta.
Còn gì châm chọc hơn thế chứ?
Bà ta nản lòng thoái chí, mất hết can đảm, trong lòng chỉ muốn chết, sớm được giải thoát.
“Đừng, Hương Lan bị ép buộc, bị lừa thôi. Hai ngày nay, bà ấy mới biết thân phận thật sự của mình, tinh thần có chút vấn đề. Cầu xin cậu hãy tha cho bà ấy?”
Làm Vương Bác Thần không ngờ hai vợ chồng Mộc Lai và Trần Hương Lan chỉ nghĩ tới lợi ích, vào lúc này lại suy nghĩ cho đối phương.
“Giết các người chỉ bẩn tay tôi.”
Vương Bác Thần nhìn về phía Trần Quốc Vinh, nói: “Ông, ông tự xử lý đi.”
Trong lòng Trần Quốc Vinh rất phức tạp, nhất thời dâng lên vô số cảm xúc.
Còn gì bi kịch hơn nhìn người thân hại nhau?
“Cút đi cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy hai người nữa! Cút ra khỏi Ma Đô cho tôi!”
Trần Quốc Vinh cuối cùng vẫn không nỡ ra tay, ông ta chung quy vẫn mềm lòng.
Ông ta nhớ tới cảnh tượng khi Trần Hương Lan còn bé ôm chân ông ta, gọi ba với giọng điệu ngây ngô, nhớ Trần Hương Lan khóc thảm thiết khi ông ta đưa tới trường mẫu giáo lần đầu tiên, nhớ tới Thế Duệ lau nước mắt khi Trần Hương Lan lấy Mộc Lai…
Đây là đứa con gái mà ông ta từng nâng trong lòng bàn tay.
Là đầu quả tim của ông ta đấy.
Cho dù bây giờ biết mình không phải là ba ruột của bà ta, nhưng nhiều năm như vậy, ông ta làm sao có thể xuống tay được?
Trần Hương Lan và Mộc Lai quỳ xuống, dập đầu ba cái. Trần Hương Lan khẽ nói: “Ba, con đi đây. Duyên phận đời này của chúng ta đã hết. Kiếp sau, con lại làm con gái của ba, cố gắng hiếu thảo với ba!”
Sau đó, bà ta được Mộc Lai đỡ, muốn rời khỏi.
Mộc Lai đột nhiên xoay người, áy náy nói: “Hạ Thế Duệ có lai lịch rất không đơn giản. Sau lưng ông ta còn có thế lực lớn, các người phải cẩn thận đấy. Bên cạnh ông ta còn có hai Võ tông nữa. Xin lỗi về chuyện đã làm trước đó.”
Hai vợ chồng nói xong, cà nhắc rời khỏi nhà họ Trần, trước sau không quay đầu lại.
Trần Quốc Vinh được Trần Ngọc đỡ, cũng không nhìn Trần Hương Lan và Mộc Lai rời đi, giọng khàn khàn nói: “Bác Thần, cám ơn cháu. Nếu không nhờ có cháu thì nhà họ Trần đã xong rồi.”
“Tôi chỉ vì mẹ tôi và Thanh Hà, không phải vì nhà họ Trần ông.”
Vương Bác Thần không hề nể mặt. Theo anh thấy, sở dĩ nhà họ Trần xảy ra chuyện hôm nay hoàn toàn là do Trần Quốc Vinh mặc kệ.
Sau đó, anh nhìn về phía Hoa Mạnh Trường: “Tối nay, tôi nối chân cho ông.”