CHƯƠNG 842

Lần đầu tiên, đó là khi ông Phương bị giết, Phương Viên mất tích.

Bây giờ, ngay trước mặt ông ta, mẹ vợ của sư phụ ông ta bị đánh, sao có thể không tức giận!

“Các ông là người xấu, không được đánh ngoại tôi, đám người xấu các ông.”

Dao Dao xông đến muốn đẩy Trần Trạch Khôn ra.

“Nhóc con, đi chết đi!”

Trần Trạch Khôn giơ chân đá bay Dao Dao, Dao Dao vẫn chưa được bốn tuổi, nào có thể chịu được cú đá này của Trần Trạch Khôn, lập tức rơi xuống đất, ngất đi, hôn mê bất tỉnh.

“Súc sinh, đám súc sinh các ông, ngay cả đứa nhỏ cũng không buông tha! Các ông đáng chết, các ông đáng chết!”

Lần đầu tiên Hoa Mạnh Trường hối hận đến vậy, lúc trước vì sao chỉ học y thuật mà không tu võ đạo.

Nếu như ông ta học y tu võ, vậy hôm nay có thể bảo vệ người nhà sư phụ rồi.

“Trần Trạch Khôn, ông sẽ chết không được tử tế, ông dám đánh con gái tôi, Bác Thần trở về sẽ không bỏ qua cho các ông! Đám khốn kiếp các ông, hại chết ông nội, bây giờ ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng không buông tha!”

Triệu Thanh Hà gào lên giận dữ, nước mắt rơi đầy mặt, đã mất đi tao nhã lịch sự thường ngày.

Mẹ và con gái của cô bị người ta đánh như vậy, cô lại chẳng giúp được gì.

“Ha ha, cô cho rằng vì sao tôi không thu điện thoại di động của cô? Chính là để cô gọi điện thoại cho thằng con hoang Vương Bác Thần kia! Chờ cả nhà các cô đến đông đủ, tôi sẽ đưa các cô lên đường! Con người của tôi nói là giữ lời, nói giết cả nhà cô thì sẽ giết cả nhà cô.”

Trần Trạch Khôn chẳng hề để ý, châm chọc cười nói.

“Mẹ, mẹ tha cho Dao Dao đi, nó còn nhỏ, không hiểu gì cả, không cần ra tay với nó.”

Trần Hương Lan nhìn mà giật mình, nhìn Dao Dao bị em trai mình đá ngất, không nhịn được nhớ đến con của mình.

Mặc dù bà ta hận Trần Ngọc và Triệu Thanh Hà, nhưng cũng không muốn ra tay với Dao Dao.

“Đúng vậy mẹ, không cần phải ra tay với đứa con hoang này, người đắc tội với chúng ta là đám người Trần Ngọc.”

Mộc Lai nhìn mà run rẩy trong lòng, ông ta tự thấy mình lòng dạ độc ác, nhưng cũng không xuống tay với một đứa bé được.

Huống hồ, đứa con đầu tiên của ông ta và Trần Hương Lan chết non lúc ba tuổi. Mặc dù bây giờ đứa thứ hai đã mười tám tuổi, nhưng vẫn yếu ớt nhiều bệnh, quanh năm phải dựa vào thuốc để duy trì mạng sống.

Nhìn thấy Dao Dao bị đánh, ông ta nhớ đến con của mình, hơi không đành lòng.

“Hừ! Lòng dạ đàn bà! Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi tới lại đâm chồi, nếu đã muốn ra tay, vậy phải gi3t chết hết, chẳng lẽ để lại nó, chờ nó lớn lên báo thù ư?”

Tưởng Mẫn không hề bị lay động, giơ tay giáng cho hai người Trần Hương Lan và Mộc Lai mỗi người một phát tát, lạnh lùng nói: “Nếu các con đã có lòng dạ đàn bà, vậy được rồi, hôm nay mẹ sẽ chữa trị tật xấu này của các con! Nếu không, sao có thể làm được chuyện lớn? Mộc Lai, đi, đánh chết tươi đứa con hoang này cho tôi!”

“Hả? Mẹ, con… con không xuống tay được, Dao Dao chỉ là một đứa bé, mẹ tha cho nó đi, con cầu xin mẹ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play