CHƯƠNG 83
Trần Ngọc tức muốn điên lên được, nhẫn tâm đánh Dao Dao một cái, tức giận nói: “Đứa nhỏ không có lương tâm này, cháu đừng có nói chuyện.”
Triệu Thanh Hà không khỏi nở nụ cười, nhìn dáng vẻ mạnh miệng của mẹ mình, tâm trạng lập tức vui vẻ hơn nhiều.
“Vẫn là quên đi, bây giờ chúng ta phải tiêu tiền nhiều thứ, còn phải trả nợ, tiết kiệm một chút đi. Dao Dao đi học một năm đã hết mấy chục triệu rồi, bây giờ cậu lại không có công việc, chút tiền xuất ngũ đủ để kiên trì trong bao lâu chứ?”
Trong lòng Vương Bác Thần cảm thấy ấm áp, anh nói: “Mẹ, Thanh Hà, mọi người không cần phải lo lắng, không đến mức đó đâu.”
Trần Ngọc thở hồng hộc nói: “Cái tên vô dụng này, lỗ tai hay là nấm mèo, cậu nghe không hiểu hả? Xài tiền quá trớn có thể sống nổi không vậy, tôi nấu cơm là cậu có thể ăn no chết rồi, có biết một bữa ăn ở đây đủ để chúng ta ăn nửa năm không hả.”
Mẹ vợ keo kiệt làm trong lòng Vương Bác Thần cảm thấy ấm áp, thoải mái, mặc dù ngoài miệng bà ta không tha người, nhưng mà đến cuối cùng vẫn chấp nhận mình.
Vương Bác Thần còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy một chất giọng âm dương quái khí: “Ôi chao, là đám người nghèo khó các người đó à? Không có tiền thì đến đây ăn cơm mẹ gì chứ, bảo vệ Hoa Khai Phú Quý chết hết rồi hả? Lại có thể cho loại người nghèo nàn này vào đây làm cho người khác buồn nôn, cút đi, mẹ nó đừng có chặn đường.”
Trần Ngọc vốn dĩ đang tức giận, bị lời nói này đâm chọt thì trực tiếp xù lông.
“Cậu ăn nói kiểu gì đó hả, chúng tôi có tiền hay không thì có phiền gì tới cậu, trẻ tuổi như thế mà lại không có giáo dục à, ba mẹ của cậu dạy cậu như thế nào vậy.”
“Sao nào, tôi nói các người nghèo, các người không chịu hả? Cả nhà các người dựa vào việc đỡ đạn cho thần chủ mà cuồng ngạo không có giới hạn, thần chủ cho các người một hôn lễ là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, thần chủ có thể đến Hà Châu của chúng ta chính là phúc phần của chúng ta, các người lại dám lợi dụng danh nghĩa của thần chủ. Ngày hôm nay, tôi sẽ dạy dỗ các người thay cho thần chủ.”
Người châm chọc chính là Tôn Minh, cậu cả nhà họ Tôn, anh ta đã quỳ gối với Vương Bác Thần trong hôn lễ, còn bị dọa đến nỗi tiểu cả ra quần, làm sao anh ta có thể quên mối thù này được.
Anh ta đã nhìn thấy đám người Vương Bác Thần từ phía xa xa, đặc biệt đến đây để trút giận, ra lệnh nói: “Dám mạnh miệng với ông đây, được lắm, đánh nát cái miệng của bà ta cho tao.”
Vệ sĩ ở bên cạnh lập tức bước đến gần Trần Ngọc.
“Cút!”
Vương Bác Thần đứng che trước người Trần Ngọc, lạnh lùng nhìn đám người này, chỉ là một ánh mắt liền đánh ngã hai người vệ sĩ.
“Vương Bác Thần đánh cái chú xấu xa này đi, ai kêu chú ta khi dễ bà ngoại.” Dao Dao hung dữ nói.
Triệu Thanh Hà vội vàng che mắt cô bé lại: “Con nít không được xen vào chuyện của người lớn.”
“Vương Bác Thần, cái thằng con hoang này lại dám đánh người của tao.”
Tôn Minh nổi giận đùng đùng: “Tao thấy chắc mày chán sống rồi, bây giờ quỳ xuống nói xin lỗi tao thì còn kịp, nếu không…”
“Vậy thì quỳ xuống đi.”
Vương Bác Thần vừa mới nói xong thì liền đá một đá vào đầu gối của anh ta.
Tôn Minh đập đầu xuống đất, răng bị gãy hết mấy cái, miệng đầy máu tươi, chửi ầm lên.
“Con mẹ mày, tao là Tôn Minh nhà họ Tôn, dám ra tay với tao, dám đánh tao, tao chơi chết…”