CHƯƠNG 830
Lý Hoàng giận dữ gào lên, khóe mạng còn có máu tươi.
Người ông ta đưa đến vốn không phải đối thủ của nhà họ Vương.
Nhà họ Vương có tận bốn vị võ tôn, một vị võ tông!
Lực lượng như này có thể lật tung cả thành phố Hà Châu!
Thậm chí còn có thể hiên ngang đi lại ở năm tỉnh Giang Nam, không ai ngăn cản được.
Những người Lý Hoàng dẫn đến làm sao có thể là đối thủ của những người mạnh nhà họ Vương này được.
“Tổng giám đốc Lý, ngài Vương đã sắp quay lại chưa? Liều mạng với đám vô sỉ này đi!”
Lão Ngũ dẫn theo mười mấy công nhân của công xưởng đến giúp đỡ.
Những người này đều là chủ động qua giúp đỡ. Trước đây lúc họ gặp khó khăn, Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà đã tận tình giúp đỡ họ.
“Lý Hoàng, dẫn người của ông đi đi, tôi chỉ muốn chết ở đây, chôn chung với Lý Kì.”
Mới có mấy ngày kể từ khi Vương Bác Thần đại náo nhà họ Vương, Vương Hạo vốn vênh vênh tự đắc giờ đây ngồi trên xe lăn, hai mắt vô hồn, râu phủ kín mặt, cả người giống như đã chết vậy.
Vương Kinh Hồng bên cạnh cũng không hồng hào như ngày trước nữa, giờ đây hoàn toàn giống như một người già hấp hối cuối đời, eo cũng còng xuống, lưng cũng gù rồi.
Run rẩy đứng sau lưng con trai.
“Đi hết đi, đây là chuyện của nhà họ Vương tôi, Bác Thần đến, tôi sẽ giải thích với cậu ấy, không liên quan đến mấy người.”
“Chuyện nhà? Mấy người có còn liêm sỉ không?!”
Lý Hoàng gào lên: “Năm đó, là các người đuổi em gái tôi và Bác Thần ra khỏi Kinh Đô, là mấy người vứt bỏ em gái tôi và Bác Thần. Bây giờ Bác Thần có tiền đồ rồi, tát vào mặt mấy người, mấy người mới bắt đầu hối hận? Sao không hối hận từ sớm đi!”
Trong tay Lão Ngũ nắm một miếng sắt, cảnh giác nói: “Tôi không quan tâm mấy người là ai, muốn động vào nấm mộ của mẹ ngài Vương là không được! Trừ phi bước qua xác tôi!”
“Phải đó, ngài Vương đã giúp đỡ chúng ta nhiều lần như thế, bây giờ mấy người muốn đào mộ của mẹ ngài Vương, đây là chuyện tuyệt tử tuyệt tôn, chúng tôi không thể đồng ý.”
“Ông lão, đám người thô lỗ chúng tôi không biết các ông và ngài Vương có quan hệ gì, nhưng hôm nay muốn đào mộ mẹ của ngài Vương thì không được! Mấy người muốn chết thì chết ở chỗ khác, không cho phép mấy người chết ở đây.”
“Nếu các người đã không biết tốt xấu, vậy đừng trách tôi không khách sáo!”
Vương Kinh Hồng lạnh mặt, lúc nãy giải thích nhiều như thế đã là nể mặt rồi, lại vẫn còn ngăn cản.
“Tiếp tục đào, tôi xem ai dám ngăn cản!”
Đám người Lão Ngũ không đồng ý, phẫn nộ nói: “Liều mạng với đám khốn nạn này!”
Lý Hoàng nghiêm giọng hét: “Vương Kinh Hồng, cậu dừng tay lại, nếu không sẽ không được chết yên ổn đâu!”
Thế nhưng, ánh mắt lạnh lùng của Vương Kinh Hồng gần như không hề dao động.
Hôm nay ông ta mang đến một vị võ tông, bốn vị võ tôn!
Lý Hoàng và đám Lão Ngũ không kiên trì nổi hai phút, bị một vị thần tôn đánh đến không kịp trở tay.