CHƯƠNG 818
Nhưng bà ta chưa bao giờ muốn phá huỷ nhà họ Trần!
“Mẹ, điều mẹ nói là thật sao?”
Hai chân Trần Hương Lan khẽ run lên, thậm chí bà ta còn không dám nhìn vào ánh mắt đầy ác ý của mẹ mình.
Khuôn mặt Tưởng Mẫn đầy vẻ thần thánh, bà ta nói với vẻ đương nhiên: “Những gì mẹ nói đương nhiên là thật rồi. Thứ đã không có được thì vì sao không phá huỷ mà phải giữ lại cho người khác? Người sai là Trần Quốc Vinh, vì sao mẹ phải trả giá cho lỗi sai của ông ta? Vì sao mẹ phải chịu uất ức?”
“Đồ ngốc như con sao xứng làm con gái của mẹ? Hừ, lần này mẹ tha cho con, sau này còn vô dụng thế nữa thì mẹ sẽ đoạn tuyệt quan hệ với con! Còn nữa, mấy ngày nữa con đi cầu xin Trần Quốc Vinh đi, trông ông ta có vẻ cứng rắn nhưng thực tế lại mềm lòng, chỉ cần con cầu xin thì ông ta sẽ tha thứ cho con.
Trần Hương Lan không dám nói hay nhìn vào mắt mẹ.
“Đi đi, hôm nay Hạ Thế Duệ về nước, gia đình chúng ta cũng nên đoàn tụ, nếu không vì ông già Trần Quốc Vinh kia mãi không chết thì gia đình chúng ta đã đoàn tụ từ lâu rồi.”
Tưởng Mẫn hơi thất vọng với biểu hiện của Trần Hương Lan, không nói nhiều nữa.
Trần Hương Lan đi theo, những lời vừa rồi của mẹ khiến thế giới quan của bà ta sụp đổ.
Sâu trong lòng bà ta chỉ còn lại một giọng nói: Trần Hương Lan, mày mới là con hoang, mày mới con hoang thật sự.
Ở nơi khác, Triệu Thanh Hà đang nói chuyện với Vương Bác Thần: “Vừa nãy chúng ta cũng hơi bốc đồng, thứ ông ngoại muốn là niềm vui hạnh phúc gia đình, chúng ta nên khuyên ông ngoại, đừng đuổi bà ngoại và những người kia khỏi nhà. Người thân đã đấu tranh nội bộ thế này, bây giờ chắc chắn trong lòng ông nội rất buồn.”
Triệu Thanh Hà điều gì cũng tốt, chỉ có quá lương thiện.
Vương Bác Thần an ủi: “Đừng lo, nếu ông đã đưa ra quyết định như vậy thì chắc chắn ông cũng có cân nhắc của mình. Một thời gian nữa, chỉ cần phía Trần Hương Lan nhận sai thì sẽ không có chuyện gì.”
Triệu Thanh Hà cười khổ: “Anh có cảm thấy bây giờ em đã trở nên khác trước không? Em cảm thấy mình trở nên hơi xấu xa rồi.”
Vương Bác Thần nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Em không thay đổi, là lòng dạ bọn họ độc ác. Nếu em thế này đã là xấu thì trên đời chẳng có ai là người tốt cả.”
Triệu Thanh Hà suy nghĩ một lát rồi bảo: “Em nghĩ chuyện này chủ yếu vẫn nằm ở chúng ta, chắc chắn ông ngoại đang chờ chúng ta nói giúp. Ông già rồi, nên để ông được hưởng niềm vui gia đình. Chúng ta còn trẻ, chịu một chút uất ức cũng không sao, dù sao cũng không thường xuyên ở đây mà.”
Vương Bác Thần thở dài bất đắc dĩ, không ngăn cản.
Đây là bản tính của Triệu Thanh Hà, luôn nghĩ tốt cho người khác.
Nhưng nếu Triệu Thanh Hà không lương thiện thế này thì sao anh có thể sống được đến bây giờ?
Điều anh bảo vệ chẳng phải chính là lòng tốt của Triệu Thanh Hà sao?
Anh đột nhiên cảm thấy có lẽ mình đã làm sai, bản tính của Triệu Thanh Hà là như vậy, lúc trước bị người nhà họ Triệu ức hiếp như thế cũng không thấy cô bắt nạt ai.
Anh muốn khiến Triệu Thanh Hà trở nên cứng rắn hơn, không còn quá lương hiện nữa, bây giờ anh mới nhận ra có thể mình đã sai.
Lương thiện là bản tính của Triệu Thanh Hà, không thể thay đổi!
“Thanh Hà, em quá tốt bụng, em muốn làm gì thì làm đi.”