CHƯƠNG 812
“Bác Thần, sau này anh đừng tuỳ tiện sử dụng thân phận thế thân của Thần chủ nữa, nếu để lộ thì sẽ rất phiền phức.”
Triệu Thanh Hà lo lắng nói.
Nếu là một người phụ nữ bình thường, lúc này chắc chắn sẽ muốn mọi người trong thiên hạ biết chồng mình là thế thân của Thần chủ!
Chỉ mong lợi dụng thân phận này để vơ vét nhiều tiền hơn.
Nhưng Triệu Thanh Hà thì khác, cô cũng thiếu tiền, nhưng cô càng quan tâm đ ến sự an toàn của Vương Bác Thần hơn.
Thần chủ là ai? Thế thân của anh ta dễ làm chắc?
Có thể trở thành thế thân của Thần chủ thì phải chịu đựng biết bao khổ sở, phải chịu rất nhiều khổ cực mới đạt được yêu cầu này.
Nghĩ đến chuyện này, Triệu Thanh Hà lại thấy xót xa.
“Còn nữa, có thể nói với Thần chủ rằng chúng ta không làm thế thân nữa được không? Em thật sự sợ một ngày nào đó phải đưa mẹ em và Dao Dao đi nhận tro cốt của anh, trở thành người nhà liệt sĩ.”
Nói xong nước mắt Triệu Thanh Hà tuôn rơi.
Anh hùng, đương nhiên được vinh quang.
Nhưng người nhà của anh hùng lại phải chịu rất nhiều đớn đau và sinh ly tử biệt.
Vương Bác Thần hoảng loạn lau nước mắt cho Triệu Thanh Hà, dịu giọng nói: “Đừng lo, anh sẽ không có chuyện gì đâu. Khi thực sự nguy hiểm cũng không cần tới anh, anh chỉ diễn kịch thôi.”
Đương nhiên Triệu Thanh Hà không tin lời này.
Nhưng cô biết vinh dự của một người lính.
Cô chỉ có thể ôm chặt lấy Vương Bác Thần.
Ở nơi khác, sau khi Bạch Lĩnh ra khỏi nhà họ Trần thì vội vàng đi tìm Trần Thạch.
Bởi vì đi xin lỗi Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà là cơ hội mà Trần Thạch cho ông ta. Nếu Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà không chấp nhận thì Trần Thạch sẽ không chút do dự tiêu diệt nhà họ Bạch!
“Trần Võ Tôn, cậu Vương và cô Vương đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.”
Bạch Lĩnh nhỏ giọng nói, thở mạnh cũng không dám.
Trần Thạch tát vào mặt Bạch Lĩnh, nói: “Nếu cậu Vương đã tha thứ cho ông thì tôi sẽ tha cho nhà họ Bạch của ông một mạng.”
Bạch Lĩnh cảm kích rơi lệ: “Cảm ơn Trần Võ Tôn, cảm ơn Trần Võ Tôn.”
Trần Thạch chế nhạo: “Người ông nên cảm ơn là cậu Vương! Cút!”
Bạch Lĩnh nào dám ở lại, vội vàng lật đật rời đi.
Trần Thạch lau mồ hôi lạnh trên trán, đằng đằng sát khí nói: “Nghiệt đồ Tôn Thế dám ra tay với Thiên Quân, gi3t chết hắn!”
“Vâng.”
Một giọng nói vang lên từ bóng tối sau lưng ông ta.
Trần Thạch thầm thở dài, trong lòng cảm thấy khá may mắn.
May mà mình nhận ra nhẫn của Thiên Quân, nếu không bản thân chết thế nào cũng không biết.