CHƯƠNG 753
“Tôi dẫn con gái, con rể, còn cả cháu gái quý giá đến đây, vì tôi muốn quay về định chúc thọ ba của tôi, chứ không phải vì các người muốn tôi về. Các người là thứ gì mà cũng dám xỉ nhục con rể của tôi? Con rể của con gái Trần Ngọc mà các người cũng muốn xỉ nhục sao?”
Bà lại liếc nhìn xung quanh một lượt, thản nhiên nói: “Đúng vậy, tôi chính Trần Ngọc, là cô cả Nhà họ Trần không biết liêm sỉ bỏ trốn cùng với Triệu Hồng Chí trong lời mấy người nói đấy! Trần Ngọc tôi đây khinh thường không thèm giấu mấy chuyện đó. Trần Ngọc này dám yêu dám hận, năm ấy tôi khinh thường hạng người nịnh bợ mấy người, bây giờ tôi vẫn khinh bỉ mấy người!”
“Năm ấy tôi bỏ trốn theo Triệu Hồng Chí, không phải vì ông ấy giàu có thế nào, mà bởi vì Trần Ngọc thích Vương Hồng Chí. Tôi không hối hận, dù phải làm lại từ đầu nhưng tôi vẫn không hối hận! Những gì tôi làm chẳng sợ mấy người khua môi múa mép, cũng chẳng sợ mấy người chỉ trỏ. Bởi vì tôi là Trần Ngọc!
“Hiện tại, tôi mang theo con gái, con rể và cháu gái bảo bối trở về, chỉ là tôi muốn trở về, cũng không phải vì vinh hoa phú quý chó má gì của nhà họ Trần. Năm đó tôi muốn đi, ai cũng ngăn không được! Hiện tại tôi muốn trở về, ai cũng ngăn không được! ”
Thật khí phách!
Lời của Trần Ngọc, làm trong lòng mọi người đều chấn động!
Trong thoáng chốc, bọn họ trông thấy, cô cả năm đó của Nhà họ Trần đã quay trở về!
Con phượng hoàng kiêu ngạo kia của Nhà họ Trần, con phượng hoàng ngồi tít trên cao, đã quay trở về!
Năm tháng không mài mòn góc cạnh của bà, cuộc sống cũng không thể đánh bại sự kiên cường của bà, bà vẫn kiêu ngạo giống hệt như hai mươi mấy năm trước!
Cô cả của Nhà họ Trần năm ấy, cũng nói thẳng ngay trước mặt mọi người Nhà họ Trần:” Triệu Hồng Chí là một chằng trai nghèo, nhưng Trần Ngọc tôi đây thích ông ấy! Sau này, ông ấy là người đàn ông của tôi! ”
Câu nói này, khiến cho ông Trần tức đến mức phải vào bệnh viện!
Đêm đó, Trần Ngọc bỏ trốn theo Triệu Hồng Chí!
Bây giờ, Trần Ngọc năm ấy đã quay trở lại!
Vốn dĩ Trần Yên Nhiên đang định mắng chửi, nhưng lại bị khí thế lúc này của Trần Ngọc làm cho hoảng sợ, chẳng thể mắng được câu ác độc nào.
Đây là cô cả coi trời bằng vung năm đó sao?
Trần Vinh tức đến đen mặt, cả người ông ta run rẩy, nói: “Cô, cô là đồ không biết xấu hổ! Trần Ngọc, bà đúng là không biết xấu hổ!”
Trần Ngọc nhìn thẳng vào mắt anh của mình, hoàn toàn không hề khúm núm như lúc trước.
Bởi vì bà nhận ra, với những người này, bà càng lùi bước thì bọn họ lại lấn tới!
Càng không nể mặt, bọn họ càng sợ bà!
Trần Ngọc lạnh lùng nói:” Trần Vinh, Trần Ngọc tôi nợ ba mẹ chứ không nợ mấy người! ”
“Cút ngay, đừng chắn đường của tôi!”
Những lời này của Trần Ngọc để ra oai phủ đầu, làm cho rần Vinh vốn đã chuẩn bị xong câu từ lại lập tức cứng họng, không trả lời được.
Hơn nữa giọng điệu vênh váo hung hăng của Trần Ngọc, lại càng khiến cho Trần Vinh chẳng biết phải nói gì.