CHƯƠNG 746
“Cái này…tôi…Hồ tổng, xin lỗi, tôi nhất thời hồ đồ, nhất thời hồ đồ, cho tôi chút thể diện, đây là hiểu nhầm.”
Mộc Lai cười còn khó coi hơn khóc, không thể ngờ đến mình sẽ rơi đến bước đường này.
Ngô Tranh Vanh thờ ơ chế giễu nói: “Hiểu nhầm? Hiểu nhầm cái gì? Tập đoàn Mộc Lai các người lợi hại như vậy, còn để ý đến mấy người chúng tôi? Tập đoàn Mộc Lai lợi hại như vậy, không có mấy đối tác như chúng tôi, tập đoàn Mộc Lai của mấy người cũng không chết được. Chúng tôi không xứng với lời xin lỗi của Mộc tổng ông.”
Mộc Lai sắp khóc đến nơi rồi, nhà họ Hồ và nhà họ Ngô ông ta có thể không để tâm, nhưng nhà họ Vu và nhà họ Giang nếu như không thể kéo lại được, cái chức tổng giám đốc tập đoàn Mộc Lai này của ông ta cũng đừng mong làm nữa.
Thậm chí rất có khả năng, ông ta sẽ bị ông cụ Trần đuổi ra khỏi nhà!
Ông ta nhìn hai vợ chồng Vu Chiến cầu xin: “Vu tổng, bà Vu, tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi biết lỗi rồi, tôi tình nguyện nhận lỗi.”
Ánh mắt Vu tổng không được hiền lành nói: “Xin lỗi? Mộc Lại, nếu như lúc nãy tôi không đến kịp, có phải ông còn muốn ra tay với cả nhà họ Vương? Mộc tổng ông đung là uy phong rất lớn, ông cũng biết sai?”
Giang Huệ lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Anh Vương đã cứu mạng ba chồng và con gái tôi, các người ra tay với anh Vương, chính là tuyên chiến với nhà họ Vu và nhà họ Giang. Tập đoàn Mộc Lai ngay cả đối tác giống như Hồ tổng cũng không để tâm, còn để tâm gì đến hai nhà chúng tôi?”
Vừa nghe thấy câu này, Mộc Lai còn có suy nghĩ muốn chết đi, quay đầu lại tát cho Trần Hương Lan một cái, hung dữ mắng chửi: “Cái đồ ngu ngốc này, dốt nát, còn không mau xin lỗi chị cả đi, lập tức xin lỗi anh Vương!!”
“Cùng tôi quỳ xuống xin lỗi? Khi nào chị cả và anh Vương tha thứ cho bà, thì lúc đó mới được đứng lên!”
Nói xong, Mộc Lai phù một cái, quỳ xuống trước mặt Vương Bác Thần.
“Chị cả, em sai rồi, chị tha thứ cho em đi, em không dám nữa đâu.”
Trần Hương Lan bị một cái tát của Mộc Lai đánh cho tỉnh ra, vội vàng quỳ xuống trước mặt Trần Ngọc cầu xin.
Cuối cùng bà ta cũng đã biết, mình gây ra chuyện lớn như thế nào.
Nếu như Trần Ngọc không tha thứ cho bà ta, vậy thì, tập đoàn Mộc Lai của chồng bà ta sẽ phải phá sản. Ông nội rất có khả năng vì chuyện này mà đuổi cả nhà bà ta ra khỏi nhà!
Bây giờ, là thời điểm quan trọng trong cuộc tranh giành của ba gia tộc lớn, lúc này tập đoàn Mộc Lai xảy ra chuyện, chính là cho hai nhà kia cơ hội, ảnh hưởng đến cục diện của nhà họ Trần.
Trong lúc này, ngay cả Trần Vinh cũng không dám lấy tiền ở trong nhà, chứ đừng nói một doanh nghiệp quan trọng với nhà họ Trần như tập đoàn Mộc Lai.
Mộc Lai tát cho mình mấy cái thật mạnh, cầu xin nói: “Chị cả, chị tha thứ cho bọn em đi, là bọn em có mắt như mù, bọn em là chó cậy gần nhà, bọn em sai rồi.”
Trần Hương Lan cũng cũng tát cho mình mấy cái, bà ta đã bị dọa sợ đến khóc, ôm chân Trần Ngọc cầu xin.
“Hừ, cút đi, các người không xứng quỳ dưới chân tôi. Tôi không thèm đặt mấy người vào mắt!”
Trần Ngọc bế Dao Dao, vô cùng kiêu ngạo, giống như trở lại dáng vẻ của cô cả nhà họ Trần năm đó.
Quay đầu nói với Vương Bác Thần: “Bác Thần, không cần phải tức giận với mấy loại không có mắt này, bọn họ không có tư cách. Một người là con của vợ lẽ, một người đi ở rể, mẹ không thèm đặt vào mắt.”