CHƯƠNG 696
“Loại người này căn bản không đáng nhận được sự đồng cảm, chết cũng đáng đời!”
Đủ mọi lời mắng chửi truyền vào tai, Vương Bác Thần nhẹ nhàng bước lên một bước: “Các người muốn tìm chết, tôi cho các người toại nguyện!”
“Không được nhúc nhích, giơ tay lên!”
Vào lúc này, một đội lính đặc chủng xông vào, vây lấy Vương Bác Thần.
Một đội lính đặc chủng vây ba người Vương Bác Thần lại, tất cả họng súng nhắm vào Vương Bác Thần.
Chỉ cần hạ lệnh một tiếng, ba người Vương Bác Thần chết chắc.
Trần Tiểu Băng đã bị dọa nói không thành lời, hai chân run rẩy, răng va lập cập.
Tuy cô ta là ngôi sao nổi tiếng trong tiếng, nhưng đối mặt với lính đặc chủng có súng đan thật, cô ta không bị dọa tè tại chỗ đã rất không tệ rồi!
Đây không phải diễn viên trong phim, mà là quân tinh nhuệ thật sự đã lên chiến trường!
Trần Tiểu Băng thậm chí từ trên người bọn họ ngửi được một chút vị máu tanh, ánh mắt của bọn họ giống như mắt con sói, khiến người ta không rét mà run.
“Anh, anh Vương, phải làm sao đây?”
Trần Tiểu Băng sắp bị dọa khóc rồi, cô ta đâu từng thấy trận địa như này bao giờ.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ điềm nhiên ngút ngàn đó của Vương Bác Thần, trong lòng Trần Tiểu Băng lại bình yên hơn nhiều.
Người đàn ông gan to hơn trời này, hôm nay có thể sống đi ra khỏi nơi này không?
Anh có thể lần nữa tạo ra kỳ tích không?
Không biết tại sao, trong lòng Trần Tiểu Băng vậy mà có chút mong chờ về Vương Bác Thần.
“Xem là được.”
Vương Bác Thần cũng không nói nhiều, Dao Dao vẫn ngủ say trong lòng anh, đây là Vương Bác Thần cố ý khiến Dao Dao ngủ, anh không muốn để con gái của mình nhìn thấy những điều đen tối như này.
Anh là người đàn ông của gia đình, là ba của con gái, mọi điều đen tối và tà ác, anh đều sẽ chặn ở bên ngoài.
“Còn nữa không?”
Vương Bác Thần không thèm liếc nhìn lính đặc chủng, tiếp tục nhìn Trình Lâm và Bắc Vinh Long, bình tĩnh nói: “Chút người này, hình như vẫn không đủ.”
“Quả thật không đủ.”
Bắc Vinh Long lúc này nheo hai mắt lại, trong đôi mắt hẹp dài b.ắn ra hai đạo sát cơ, hùng hồn nói: “Nếu cậu có thực lực cấp bậc chiến thần, tôi cũng phải phòng bị loại người ngông cuồng như cậu tùy ý tổn thương người vô tội, đối với loại hung đồ như cậu, nước R chúng tôi luôn đánh rắn dập đầu!”
“Cho dù cậu có thực lực cấp bậc chiến thần, nhưng cậu vô duyên vô cớ xông vào nhà họ Vương giết người, tôi là phó thủ tướng của nước R, tuyệt đối sẽ không tha cho cậu.”
Trình Lâm là người từng lên chiến trường, không có lòng vòng nhiều như Bắc Vinh Long, trực tiếp trầm giọng nói: “Vương Bác Thần, có trách thì trách bản thân cậu là một đứa con riêng, sự tồn tại của cậu đối với nhà họ Vương mà nói là sự sỉ nhục! Ông cụ Diệp bọn họ đến bây giờ vẫn không ra ngoài, chính là cậu không xứng để bọn họ gặp.”