CHƯƠNG 693

“Còn kêu phó thủ tướng Bắc gọi người, lá gan của cậu to quá nhỉ, cuồng vọng không còn chỗ để nói.”

Có người âm dương quái khí nói.

“Thật sự cho rằng cục trưởng Triệu không ra tay với cậu ta thì không ai trị được cậu ta chắc. Lại kêu phó thủ tướng Bắc gọi người, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một thằng ranh ngang tàn như thế.”

Cũng có người châm chọc, Bắc Vinh Long là phó thủ tướng nước R, kêu ông ta gọi người, đúng là dám nói mà.

“Nơi này là nhà họ Vương, một đứa con riêng có thể sống đến tận bây giờ đã là nhà họ Vương nương tay, phải biết là đến bây giờ nhà họ Vương vẫn chưa có hành động nào.”

Lời này vừa mới thốt ra, tất cả mọi người đều sợ hãi.

Đúng vậy đó, cho đến bây giờ nhà họ Vương vẫn còn chưa ra tay, trước đó vẫn luôn là tướng quân Trình và phó thủ tướng Bắc xử lý.

Mà hai người bọn họ còn không phải là người của nhà họ Vương.

Ai cũng biết hai người này là cổ thụ chân chính ở nước R, phía trên bọn họ chẳng có bao nhiêu người, phải nói là có thể đếm trên đầu ngón tay.

Cho dù là hai ông lớn như thế này, ngày hôm nay trong bữa tiệc mừng thọ của ông cụ Vương mà cũng chỉ có thể ngồi ở ngoài, lại không có cách nào vào bên trong.

Ngay cả hai người này còn không thể vào bên trong, có thể nghĩ đến nếu như những người ở bên trong ra tay thì sẽ còn kinh khủng tới cỡ nào.

“Ở trong sảnh chỉ có người của năm đại gia tộc mới có tư cách vào đó, đây chính là sự tồn tại còn kinh khủng hơn cả gia tộc đỉnh cấp nước R. Nhà họ Trương ở Đông Bắc, nhà họ Mã ở Tây Bắc, nhà họ Mộc ở Tây Nam, nhà họ Triệu ở Lang Gia, nhà họ Bạch ở Trung Nguyên, năm gia tộc thế phiệt này, nếu như là thời cổ đại thì đó chính là hoàng tộc.”

Có người nuốt nước bọt, trong mắt tràn đầy khao khát.

Chỉ tiếc mặc dù mấy gia tộc như bọn họ rất mạnh, nhưng mà khi so sánh với ngũ đại hào tộc, căn bản không đáng để nhắc tới.

Cũng chỉ có nhà họ Vương là gia tộc đỉnh lưu ở nước R mới có tư cách quen biết với ngũ đại hào tộc.

Mà sở dĩ nhà họ Vương có tư cách này là bởi vì năm đó lão chiến thần nhà họ Vương đã mang về cho nhà họ Vương.

Tiệc mừng thọ ông cụ Vương có thể để người của ngũ đại hào tộc tự mình đến tặng quà, loại vinh quang này, nhìn khắp cả nước R, chẳng có mấy gia tộc có thể đạt đến trình độ đó.

Nghĩ đến đây, áp lực mà lúc nãy Vương Bác Thần mang đến đã hoàn toàn bị quét sạch.

Đúng là Vương Bác Thần có thực lực của chiến thần, đúng là anh đã buộc Triệu Hoa Cường phải rời khỏi, bọn họ thừa nhận Vương Bác Thần rất mạnh, nhưng có thể so sánh với nhà họ Vương à?

Càng có thể so sánh với ngũ đại hào tộc?

“Cho nên, đến bây giờ nhà họ Vương vẫn không quan tâm đến đứa con riêng này, trong mắt của người nhà họ Vương, đứa con riêng này chỉ là tôm tép nhải nhép mà thôi, căn bản không đáng để nhắc tới.”

“Đúng vậy đó, còn đang bận tiếp đón người của ngũ đại hào tộc, họ quan trọng hơn nhiều so với đứa con riêng này. Nói một câu không dễ nghe, mặc dù cậu chủ Vương Tường đã bị đứa con riêng này đánh chết, nhưng mà nhà họ Vương căn bản không thèm quan tâm.”

“Nhưng mà tôi nghe nói hiện tại nhà họ Vương chỉ còn có Vương Bác Thần là người thừa kế dị huyết…”

“Không được nói lời này, không cần phải nói nhiều.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play