CHƯƠNG 69
“Bà nên mừng vì Triệu Thanh Hà vẫn còn có chút tác dụng râu ria, nếu không thì đã bị đuổi khỏi gia tộc từ lâu rồi.”
Triệu Húc ăn nói vô cùng lớn tiếng, cao cao tại thượng nói: “Các người là cái quái gì mà cũng dám vi phạm mệnh lệnh của bà nội, Triệu Thanh Hà lập tức đi làm ngay, nếu không thì tôi sẽ cho các người đẹp mặt.”
“Cậu cút ra ngoài cho tôi.”
Trần Ngọc tức giận đến xanh mặt, đưa tay đánh Triệu Húc.
Triệu Húc vô cùng kiêu ngạo, quát mắng: “Cái bà già khắc chết chồng này, thử đánh tôi một cái nữa xem?”
Trần Ngọc run rẩy cả người.
Đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với một người phụ nữ.
Bốp!
Vương Bác Thần nâng chân lên đá vào mặt Triệu Húc, lạnh lùng nói: “Cầu người khác thì phải ăn nói khép nép cho tôi, kêu bà cụ tự mình đến đây cầu xin.”
Triệu Húc bị ngã xuống đất, đau đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ra.
Xương mũi bị gãy mất.
Đau chết kiếp.
Anh ta hít vào một ngụm khí lạnh.
Tức giận nổi trận lôi đình, cũng không dám đánh trả.
Ngày hôm nay có ở gia tộc, Vương Bác Thần cũng đánh anh ta một trận chứ đừng nói là chỗ này.
“Vương Bác Thần, con mẹ nó chứ, mẹ nó, mẹ nó, mày chờ đó cho tao.”
Triệu Húc tức giận thở hồng hộc, nói xong thì liền đi tìm bà cụ cáo trạng.
“Không xảy ra chuyện gì đó chứ?”
Triệu Thanh Hà vẫn có chút lo lắng.
Trần Ngọc hả giận nói: “Đánh giỏi lắm, cho cậu ta bắt nạt con nữa đi.”
Vương Bác Thần dịu dàng nói: “Nhà họ Triệu, em đừng lo, lần này anh chẳng những để bà cụ nói xin lỗi mà còn phải làm cho bọn họ phun hết tất cả những gì mà bọn họ ăn vào.”
Trần Ngọc không nói gì nữa.
Triệu Húc trở về thêm mắm dặm muối cáo trạng một phen, bà cụ tức giận không chịu được, tự mình chạy đến đó.
“Mẹ, mẹ vào nhà nhanh đi.” Trần Ngọc cẩn thận nói.
Trên mặt bà cụ Triệu đầy vẻ ghét bỏ: “Bẩn thỉu, tôi không vào.”
Trần Ngọc bối rối một trận.
“Triệu Thanh Hà, bây giờ cô có uy lực quá nha, ngay cả mệnh lệnh của tôi mà cũng không nghe.”
Bà cụ gõ cây gậy đầu rồng, trực tiếp ra lệnh: “Còn muốn tôi tự mình đến đây xin lỗi nữa, có phải cảm thấy tôi cho cô thể diện thì cô không đặt tôi ở trong mắt rồi không, còn dám đánh Húc của tôi, ai cho các người lá gan đó!”
“Bà nội, con không có…”
Nước mắt đảo quanh trong mắt, trong lòng Triệu Thanh Hà chua xót không chịu được.