CHƯƠNG 689
Nhưng mà bây giờ ông ta lại quỳ gối với cái tên ngông cuồng Vương Bác Thần, quỳ xuống với tên hung thủ giết người, quan trọng là quỳ xuống với đứa con riêng này.
Nhưng những thứ này không hề quan trọng như thế, quan trọng nhất chính là Triệu Hoa Cường lại quỳ gối với Vương Bác Thần đã từng sỉ nhục bọn họ.
Đây chính là nguyên nhân mà bọn họ khó chấp nhận nhất.
“Triệu Hoa Cường, ông bị điên rồi hả?”
Trình Lâm tức muốn nổ tung, ông ta bị Vương Bác Thần đánh một bàn tay trước mặt nhiều người như thế, bây giờ gọi người đến đối phó với Vương Bác Thần, lại trực tiếp quỳ xuống trước mặt Vương Bác Thần, kêu ông ta sau này sao có thể làm người được nữa?
“Cục trưởng Triệu, không phải là bệnh cũ tái phát đó chứ, để tôi đỡ ông dậy.”
Có một người phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức giải vây cho Triệu Hoa Cường, nếu như để chuyện ngày hôm nay truyền đi, tất cả bọn họ đều sẽ phải mất mặt.
Nếu như bọn họ phải quỳ xuống, cùng lắm thì bọn họ bực bội. Nhưng mà Triệu Hoa Cường quỳ xuống, điều này tương đương với việc trực tiếp hất phân vào mặt bọn họ.
Triệu Hoa Cường là người mà bọn họ mời đến để đối phó với Vương Bác Thần.
Người mà bọn họ gọi đến để giúp đỡ lại quỳ gối với Vương Bác Thần, vậy thì bọn họ lại cái gì?
Cái này còn không phải là hất phân vào mặt bọn họ à?
Trần Tiểu Băng trợn mắt há hốc mồm nhìn Vương Bác Thần, lại nhìn Triệu Hoa Cường quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần.
Sao cục trưởng Triệu lại quỳ gối với Vương Bác Thần vậy?
Trên thực tế thì phản ứng của mọi người chỉ là chuyện trong chớp mắt nhưng mà trong khoảnh khắc này, thời gian dường như đã đứng im, trở nên vô cùng dài.
Giống như mười tám tầng địa ngục, mỗi một giây đều rất giày vò.
“Các người câm miệng lại cho ông đây.”
Triệu Hoa Cường quay phắt đầu lại, ánh mắt âm tàn nhìn chằm chằm đám người, sau đó lại tiếp tục hoảng sợ quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần, ngoan ngoãn giống như một học sinh tiểu học.
“Ông đến đây đối phó với tôi và con gái của tôi?” Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Giọng nói của Vương Bác Thần rất lạnh nhạt, Dao Dao trong ngực anh ngủ vô cùng yên giấc, tất cả tội ác, tất cả hắc ám, Vương Bác Thần đều ngăn cản bọn nó ra khỏi con gái.
“Thưa ngài, Tam Cẩu không dám, Tam Cẩu sai rồi.”
“Cái mạng này của Tam Cẩu là ngài cho, nếu như không phải năm đó gặp được ngài thì Tam Cẩu đã bị chất độc phát tác mà chết trên chiến trường. Chỉ cần ngài muốn, bất cứ lúc nào Tam Cẩu cũng có thể trả lại cho ngài.”
Đầu Triệu Hoa Cường đập xuống đất, cũng không dám ngẩng lên nữa.
Cái gì?
Vương Bác Thần đã cứu Triệu Hoa Cường?
Tin tức này giống như sấm sét giữa trời quang, làm đám người tê cả da đầu.
Tất cả mọi người ngây ra như phỗng mà nhìn Triệu Hoa Cường.
Ai cũng không ngờ mạng của Triệu Hoa Cường là do Vương Bác Thần đã cứu.