CHƯƠNG 687
Triệu Hoa Cường ngay cả nhìn cũng chưa nhìn Vương Bác Thần một cái nào, đứa con riêng này căn bản không có tư cách lọt vào trong mắt không ta.
Bắc Vinh Long nói với vẻ đàng hoàng: “Tên ngông cuồng này tên là Vương Bác Thần, là con riêng của nhà họ Vương, có thực lực cấp bậc chiến thần.”
Triệu Hoa Cường sững sờ, ông ta cho rằng chỉ là một cường giả bình thường trong giới võ đạo, không ngờ đến một đứa con riêng lại có thực lực cấp bậc chiến thần, điều này khiến ông ta không khỏi nhìn thêm một chút.
Nhưng chỉ là một chút.
Nước R có sát lệnh của thần chủ, tất cả chiến thần đều phải tuân theo quy tắc.
Đây chính là giới hạn của nước R.
Bởi vì thần chủ.
Trên mặt Trình Lâm có dấu bàn tay rất rõ ràng, lạnh lùng nói: “Ông Triệu không cần phải nhiều lời, trước tiên đưa cậu ta đi đi, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ông cụ Vương.”
Triệu Hoa Cường gật đầu, chẳng trách Bắc Vinh Long lại gọi mình đến đây, hóa ra là gặp phải kẻ khó chơi.
Nhưng mà đối với Triệu Hoa Cường ông ta mà nói, loại người khó chơi như Vương Bác Thần không đáng kể chút nào. Dù sao sát lệnh thần chủ vẫn còn ở đó, chiến thần làm trái với sát lệnh của thần chủ nước R thì chỉ có một con đường chết.
Mà người dám vi phạm sát lệnh của thần chủ, Triệu Hoa Cường này chưa từng thấy.
Chiến thần cái gì chứ, còn không phải là bị mình mang đi à.
Trong lòng Triệu Hoa Cường vô cùng khinh thường, không nhịn được mà phất tay.
“Đưa đi đi.”
“Sao, sao ông lại có thể không phân biệt đúng sai mà muốn bắt người như thế chứ, bắt người lung tung, ông làm vậy là đang giúp kẻ xấu.”
Nhìn thấy tình hình như thế, Trần Tiểu Băng vô cùng tức giận.
Triệu Hoa Cường là người phụ trách cục cảnh sát nước R, tại sao ông ta lại có thể đổi trắng thay đen như thế.
“Một con hát như cô mà cũng dám nhúng tay vào việc tôi chấp pháp?”
Triệu Hoa Cường hất cằm, thản nhiên nói: “Cho cô ta mấy cái tát, để cô ta biết rằng cái gì được gọi là tôn ti trật tự.”
“Tôn ti trật tự?”
Ngay tức khắc, hai mắt Vương Bác Thần đằng đằng sát khí, vô cùng sắc bén, nghiêm giọng quát lớn: “Triệu Tam Cẩu, ông thật to gan.”
Nhìn thấy ánh mắt này, Triệu Hoa Cường bị dọa đến nỗi sắc mặt tái nhợt, toàn thân phát run.
Ánh mắt như sói.
Ông ta đã nhìn thấy một người có ánh mắt như sói.
Ông ta biết ở toàn bộ nước R này, người có ánh mắt như sói chỉ có người kia.
Là người mà năm đó đã cứu ông ta một mạng.
Đột nhiên, Triệu Hoa Cường lại quỳ xuống với Vương Bác Thần.
“Sư, sư phụ, đệ tử Triệu Hoa Cường bất tài bái kiến sư phụ.”
Cộc cộc cộc.
Triệu Hoa Cường khóc không thành tiếng, liên tục dập đầu ba cái với Vương Bác Thần.