CHƯƠNG 615
“Tôi nên làm gì đây?”
Vu Chiến bất lực cười khổ, có làm thế nào ông ta cũng không nghĩ tới một đứa con riêng của nhà họ Vương lại có thể ép mình thành cái dạng này.
“Lưu Tư Kì, con mẹ nó, bà hại chết tôi rồi.”
Ông ta biết rõ các công ty ở Hà Châu sẽ không còn đối tác nào hợp tác với công ty Hoa Nguyên, bởi vì các đối tác lớn nhỏ ở thành phố này đều nằm trong tay ông ta.
Vậy thì chỉ còn một khả năng, là ông cụ nhà họ Trần Tinh Châu đã giúp đỡ công ty Hoa Nguyên.
Dựa vào thái độ lấy lòng của Trần Diệu Tổ đối với Vương Bác Thần, tất nhiên là do ông ta ra tay rồi.
“Trộm gà không thành còn mất nắm gạo, bây giờ chỉ còn có một con đường có thể đi.”
Ánh mắt Vu Chiến từ từ trở nên vô cùng kiên định, ông ta lại đi tìm Vương Bác Thần.
Lúc này, trong nhà chỉ còn lại một mình Vương Bác Thần, nhìn thấy tin tức trên điện thoại, anh không khỏi cười lạnh: “Lưu Tư Kì, đúng là bà muốn chết mà, tôi không đi tìm bà, bà lại chủ động đến gặp tôi. Phong sát công ty Hoa Nguyên hả? Tôi cũng muốn xem xem bà có bản lĩnh này hay không.”
“Năm đó các người khiến tôi và mẹ tôi tuyệt vọng đến cỡ nào, bây giờ tôi sẽ từ từ ép các người đi đến đường cùng, để các người trải nghiệm loại cảm giác tuyệt vọng mà năm đó tôi và mẹ đã trải qua. Không cần phải gấp, các người sẽ có thể trải nghiệm loại cảm giác sống không bằng chết ấy thôi.”
Vương Bác Thần siết chặt nắm đấm.
Bây giờ, anh muốn đối phó với Lưu Tư Kì và nhà họ Vương thì dễ như trở bàn tay, anh chỉ cần ra lệnh một tiếng liền có thể tiêu diệt bọn họ ngay lập tức.
Nhưng mà như vậy thì lợi cho bọn họ quá rồi.
Năm đó, anh và mẹ quỳ gối trong màn mưa cầu xin tha thứ, dưới sự xui khiến của Lưu Tư Kì, Vương Hạo thiếu chút nữa là đánh chết mẹ mình.
Lúc đó, mẹ lén lút dẫn anh đi tìm Vương Hạo, mẹ cho rằng ít nhất Vương Hạo cũng sẽ sắp xếp cho hai mẹ con bọn họ. Thật sự không ngờ tên súc sinh Vương Hạo không những không quan tâm, ngược lại còn đánh mẹ suýt chết, còn lấy hết tất cả tiền mặt và thẻ ngân hàng trên người mẹ. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Bởi vì Lưu Tư Kì nói phải để hai mẹ con bọn họ chết đói ở cái thủ đô này.
Nghĩ đến đây, trong mắt Vương Bác Thần giăng đầy tơ máu, trong lòng nóng nảy sắp không thể kiềm chế.
Đây là tâm ma của anh.
Anh vĩnh viễn không thể quên được loại cảm giác tuyệt vọng ấy, vĩnh viễn không thể quên được cảm giác đói khát.
Anh luôn nhớ lúc đó vì mẹ không muốn để anh đói mà đã quỳ xuống dập đầu ăn xin, nhặt đồ ăn người khác vứt bỏ, có lần anh đói đến lả người, mẹ liền lấy trộm một cái bánh bao, khập khiễng trở về, trên mặt sưng to, khắp cả mặt đều là vết bầm.
Nhưng bà lại cười nói với anh: “Bác Thần, ăn đi con, ăn xong thì sẽ không đói bụng nữa, chúng ta sắp đến nhà rồi.”
Anh chia cho mẹ ăn, nhưng mẹ chỉ cười lắc đầu, nói là bà ăn rồi.
Anh cực kỳ đói, chỉ vài ngụm là đã ăn xong cái bánh bao, trong lúc lơ đãng lại nhìn thấy cổ họng mẹ cuộn lên cuộn xuống.
Anh muốn khóc.
Mẹ quay đầu sang chỗ khác, bả vai run rẩy.