CHƯƠNG 604
“Cái gì, cậu nói cái gì chứ, cậu đã lôi kéo hết tất cả những người hợp tác với công ty Hoa Nguyện đến đây?”
Vu tổng cảm thấy đầu mình như bị người ta đập một búa, nổ vang ầm ầm.
Thư ký trong điện thoại vui vẻ nói: “Đúng vậy Vu tổng, chuyện trên mạng đã gây ra ảnh hưởng rất lớn với công ty Hoa Nguyện, những người hợp tác với bọn họ đã không dám hợp tác nữa, chúng ta lại trả một cái giá cao, cho nên bọn họ rất tình nguyện hợp tác với chúng ta. Hơn nữa, tôi cũng không cho công ty Hoa Nguyện có con đường sống, để những người hợp tác với bọn họ đứt từng đoạn nghĩa với công ty Hoa Nguyện, cho dù chúng ta có để bọn họ về thì bọn họ cũng về không được.”
Vu tổng như bị sét đánh.
Trễ rồi!
Chết tiệt!
Chậm một bước rồi!
Xem như công ty Hoa Nguyện đã tiêu rồi.
Thư ký hưng phấn hỏi: “Vu tổng, giám đốc có đang nghe không, Vu tổng có còn dặn dò gì nữa không?”
Vu tổng giận dữ hét lên: “Dặn dò mẹ mày thì có, mẹ kiếp, mày có muốn chết không hả, ai kêu mày ra tay nhanh như thế. Chết tiệt, tôi không quan tâm cậu dùng thủ đoạn gì, lập tức để những người kia quay về công ty Hoa Nguyện, ngay lập tức, nhanh lên.”
Thư ký ngơ ngác cả người.
“Vu tổng, không phải là chúng ta muốn phong sát công ty Hoa Nguyện hả? Sao giám đốc lại…”
“Ngậm miệng lại cho ông đây, nếu như công ty Hoa Nguyện xảy ra chuyện gì thì ông đây chơi chết cậu.”
“Nhưng mà… nhưng mà Vu tổng à, đã chậm rồi, các đối tác đều đã vạch mặt với công ty Hoa Nguyện, trở thành kẻ thù, không có khả năng hợp tác nữa…”
“Má.”
Vu tổng trực tiếp cúp điện thoại.
Gấp gáp đi tới đi lui, lần này làm mất lòng tiểu thần y rồi.
Nếu như không phải vì cứu ba và con gái của mình, căn bản sẽ không xuất hiện chuyện như thế.
Mà mình lại là lần thứ hai lấy oán trả ơn, nhân lúc cháy nhà mà hôi của.
“Vu Chiến, Giang Huệ, xảy ra chuyện gì vậy, sao lại hô to gọi nhỏ như thế.”
Ông cụ Vu ở trên giường bị đánh thức, hôm qua mới được Vương Bác Thần chữa trị xong, ông ta khôi phục khá tốt, đã có thể ngồi dậy, chỉ là không thể bước xuống giường. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Giang Huệ, vợ Vu tổng cẩn thận nói: “Ba à, là như thế này, tiểu thần y cứu ba và Lệ Lệ…”
Nghe Giang Huệ nói xong, ông cụ Vu trợn to mắt, ân nhân cứu ông ta và cháu gái lại bởi vì chuyện cứu bọn họ mà gặp phải phiền phức, con của ông ta chẳng những không hỗ trợ mà còn lấy oán trả ơn, hủy hoại công ty người ta.
“Con con…”
Ông cụ Vu thiếu chút nữa là đã ngất đi, mặt mày run rẩy thở không ra hơi, phút chốc muốn ngã xuống.
“Ba ơi, ba…”
Vu Chiến và Giang Huệ hốt hoảng, vội vàng vuốt lưng cho ông cụ Vu.
“Con đến gần một chút.”
Ông cụ Vu ổn định hơi thở, nghiến răng nói.
“Ba, ba nói đi.”