CHƯƠNG 6
Triệu Thanh Hà vừa tỉnh lại, áo bên ngoài đã bị Hồ Hách xé rách, quần áo rác dưới không thôi.
Cô cuốn người trên đất, trên người phủ kín những vết roi đỏ. Trên gương mặt trắng bệch, còn có một vết tát rõ ràng.
Khóe miệng, tụ máu tươi đỏ chói.
Bốp!
Roi da trong tay Hồ Hách lần nữa quất lên người Triệu Thanh Hà, lộ ra vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ, cười u ám nói: “Triệu Thanh Hà, nghĩ kỹ rồi chứ? Bây giờ chỉ có nhà họ Lý và nhà họ Hồ tôi có thể lấy được thiệp mời của đám cưới thần chủ.”
“Nhà họ Triệu phái cô đến không phải là để tôi chơi hay sao? Chỉ cần hầu hạ tôi thoải mái, thiệp mời của đám cưới thần chủ, đương nhiên sẽ cho cô.”
“Đây là một vụ mua bán rất hời, cô có thể mua được với giá này, cũng coi như phá vỡ kỷ lục của thế giới rồi, đứng đầu thiên hạ!”
Hồ Hách cười cực kỳ nham hiểm, xem ra phương thức liên lạc mà lão Ngô cho là đúng, không ngờ thật sự có thể gọi được.
Có điều nghĩ tới những thủ đoạn quỷ thần khó đoán đó của lão Ngô thì Hồ Hách không dám nghĩ nhiều nữa.
Người phụ nữ già đó, quá đáng sợ, cực kỳ thần bí, đến bây giờ anh ta cũng không rõ thân phận của đối phương.
Triệu Thanh Hà tuyệt vọng ôm ngực, cô không biết mình còn có thể xin giúp đỡ từ ai.
Mấy đại gia tộc trâu bò nhất thành phố Hà Châu, từ mạnh đến yếu, chia thành một siêu, bốn lớn, một đen.
Một siêu chính là nhà họ Lý gia tộc tuyến đầu của Hà Châu, bốn lớn là bốn gia tộc lớn gồm nhà họ Hồ kinh doanh bất động sản, nhà Nam Cung kinh doanh mạng, nhà họ Ngô kinh doanh ngành giải trí phim ảnh, nhà họ Tôn thì kinh doanh những nhu cầu thiết yếu.
Mà đen là nhà họ Trần khởi nghiệp bằng nghề hôi của!
Hồ Hách là cậu hai của nhà họ Hồ, từ khi gia tộc của cô từ chỗ nhà họ Hồ lấy được thiệp mời đám cưới của thần chủ, lừa cô tới, không ngờ lại là tới bồi ngủ!
Triệu Thanh Hà tức giận nói: “Súc sinh, Hồ Hách, anh là đồ súc sinh, anh sẽ không được chết tử tế!”
“Hừ, tiện nhân, nể mặt cô rồi mà không biết điều phải không? Xem ông đây xử chết cô thế nào?”
Hồ Hách liếm môi, một tay túm tóc của Triệu Thanh Hà, cười gằn, đưa tay xé quần áo của Triệu Thanh Hà.
Triệu Thanh Hà liều mạng giãy giụa, vô tình đạp một cái vào đũng quần của Hồ Hách, Hồ Hách đau tới mức ôm thân dưới, khuỵu người lăn lộn trên đất.
“Súc sinh, tôi chết cũng sẽ không để anh được như ý!”
Trên mặt Triệu Thanh Hà vụt qua một tia quyết tuyệt, trong lòng có ý chết, lao về phía cửa sổ!
Cô ngồi ở cửa sổ, bỗng nhìn về phương bắc, nước mắt từ trong đôi mắt tràn ngập sự tuyệt vọng bỗng rơi xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Bác Thần, xin lỗi, xin lỗi, em không đợi được lúc anh trở về rồi.”
“Bác Thần, em không để anh ta làm nhục em, em trong sạch.”
“Bác Thần, nếu có kiếp sau, em lại làm vợ của anh.”
“Bác Thần, anh phải chăm sóc cẩn thận cho con gái của chúng ta…”