CHƯƠNG 582
“Cậu, cậu dám đánh tôi!!”
Lưu Tư Kì ôm gò má, nhìn Vương Bác Thần không dám tin.
Vương Bác Thần u ám nói: “Cút, không cút thì chết!”
“Các người, các người đợi đấy cho tôi!”
Lưu Tư Kì nhìn thấy tay của Vương Bác Thần lại giơ lên thì bị dọa xoay người chạy.
“Bác Thần, anh sau này đừng manh động như vậy, vũ lực không giải quyết được vấn đề, anh ngộ nhỡ chịu thiệt thì phải làm sao?”
Triệu Thanh Hà có chút trách móc nói.
Lan Tần tức tối nói: “Chị Thanh Hà, chị là quá lương thiện rồi, đối với loại người ác như vậy thì không thể lương thiện được. Nên ăn miếng trả miếng, nếu không bà ta sẽ vênh cái mặt lên trời! Em cảm thấy anh rể làm không sai, nếu không phải cái tát đó của anh rể, người phụ nữ già đó không biết còn muốn mắng ra những lời ác độc gì nữa.”
Lúc này, Trần Ngọc bế Dao Dao từ trong nhà đi ra, vừa rồi bà ta sợ dọa tới đứa trẻ nên chạy vào trong.
“Thanh Hà, lần này Bác Thần làm đúng, đối với loại người này không thể nương tay được, nếu không bà ta còn tới bắt nạt con.”
Lần này, Trần Ngọc không có nói lời tốt đẹp giống như trước, mà tức tối nói: “Nếu không phải bà ta, năm đó mẹ chồng của con và Bác Thần cũng sẽ không bị bắt nạt thành như kia!”
Đối với những gì mẹ của Vương Bác Thần phải chịu năm đó, Trần Ngọc cũng có sự đồng cảm sâu sắc.
Những năm nay, sau khi chồng của bà ta bị hại chết, bà ta và Triệu Thanh Hà nuôi đứa trẻ sống như nào, những vất vả và khổ sở trong đó chỉ có bản thân bọn họ biết.
Cho nên bà ta rất có thể hiểu được tâm trạng của Vương Bác Thần.
Huống chi, bà ta bây giờ hoàn toàn coi Vương Bác Thần thành con trai của mình, đương nhiên sẽ đứng về phía Vương Bác Thần.
Triệu Thanh Hà thở dài nói: “Con chỉ là lo lắng, chúng ta nhà nghèo, căn bản không đấu lại nhà họ Vương. Đó là hào môn đỉnh cấp ở kinh đô, có khối tài sản mấy trăm nghìn tỷ. Huống chi, còn có một nhà họ Lưu!”
Lan Tầm vốn muốn nói chuyện lập tức á khẩu.
Phải, nhà họ Vương và nhà họ Lưu, đó là hào môn đỉnh cấp ở kinh đô, không phải là một công ty Hoa Nguyện nhỏ bé có thể đấu được.
“Đừng lo lắng, mọi chuyện có anh.”
Vương Bác Thần an ủi nói.
Trong lòng Triệu Thanh Hà chợt ấm áp, nhưng cuối cùng vẫn phải đối diện với hiện thực. Vương Bác Thần chỉ là thế thân của thần chủ, hơn nữa thần chủ và thuộc hạ của thần chủ đã giúp chuyện lớn như vậy rồi, không thể chuyện gì cũng làm phiền người ta.
Điều Triệu Thanh Hà càng lo lắng hơn là nếu thần chủ giúp nhà mình quá nhiều, tương lai khi Vương Bác Thần làm việc cho thần chủ sẽ phải bỏ ra càng nhiều.
Nói không chừng, còn sẽ bỏ cả mạng vào.
Đây mới là chỗ Triệu Thanh Hà thật sự lo lắng!
Mà lúc này, Lưu Tư Kì tức phát điên, lập tức gọi một cuộc điện thoại, ác độc nói: “Tôi mặc kệ dùng cách gì, tôi muốn trong vòng 3 ngày, nhìn thấy công ty Hoa Nguyện đóng cửa! Tôi muốn nhìn thấy gia đình con hoang đó của Vương Bác Thần quỳ ở trước mặt tôi van xin!”