CHƯƠNG 571
Kiều Thanh Phong vô cùng nóng giận, tin tức bí cảnh số 9 thất thủ vừa truyền về nước R, tất cả lửa giận của chiến thần Thanh Phong lập tức bùng nổ!
Lập tức chạy tới!
“Lũ khốn này, vậy mà dám vào lúc thần chủ hôn mê, nhân cơ hội gây sự, thật sự tìm chết! Mẹ kiếp, không cho phép tha một ai, giết hết cho ông đấy! Báo thù rửa hận cho các anh em đã chết!!”
Kiều Thanh Phong giống như nộ long, hai tay siết chặt, trong đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập tơ máu!
Đặc biệt là bí cảnh số 9, đó là một trong những bí cảnh do anh ta trấn thủ, Tả Đình Nghị còn là người anh ta đề bạt!
Hiện nay lại bị người khác vây đánh, hành hạ tới chết!
Cùng lúc đó.
Vũ Trọng Thiên dẫn người chạy tới Nam Cực.
“Kẻ ra tay là ai?”
Điều khác biệt so với Kiều Thanh Phong nổi giận đùng đùng, trên mặt của Vũ Trọng Thiên chỉ có sự u ám, u ám như Diễm La, khiến người khác không rét mà run.
“Là Avis, Claude.”
Trong đôi mắt sếnh lạnh lẽo đó của Vũ Trọng Thiên tỏa ra hai đạo hàn quang, nói một cách đầy u ám: “Thông báo ảnh vệ, diệt tam tộc của hắn.”
“Nói cho tất cả các thế lực ở Nam Cực vào lúc này.”
“Vũ Trọng Thiên tôi, phụng lệnh của thần chủ mà tới.”
“Ai tham gia vây đánh bí cảnh số 17, quỳ xuống nhận chết, những người khác lập tức cút đi.”
“Nói với bọn họ, tôi chỉ cho bọn họ nửa tiếng, nửa tiếng sau, tấn công bừa bãi.”
Nghe thấy mệnh lệnh này, người bên cạnh bỗng sửng sốt.
Chiến thần Trọng Thiên, luôn được biết đến với sự điềm tĩnh đa mưu túc trí, nhưng bây giờ, anh ta vậy mà thay đổi phong cách, hoàn toàn từ bỏ chiến lực của mình!! Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Điều này, không phù hợp với phong cách làm việc của anh ta!
Càng giống chiến thần Thanh Phong!
Chiến thần Trọng Thiên điên rồi!
Anh ta đang phát tiết sự phẫn nộ!
Chỉ có thể giải thích như vậy!
Nam Hải!
Đội quân Thái Bình Dương của Đệ Nhất Đế Quốc dàn ở đây, nhìn như hổ rình mồ, hết sức căng thẳng.
Lâm Chấn Thiên mặt mày uy nghiêm, tiếng gầm như sấm: “Nolan, anh thật sự không rút sao?”
Chiến thần bốn sao Nolan của Đệ Nhất Đế Quốc, đồng thời cũng là tổng tư lệnh của đội quân Thái Bình Dương, lắc đầu nói: “Lâm, tôi là quân nhân, phục tùng mệnh lệnh là thiên chức. Lâm, tôi và anh đều là chiến thần bốn sao, tôi mong chờ cuộc chiến này đã rất lâu rồi!”
Lâm Chấn Thiên cười lạnh nói: “Vậy thì đánh đi.”
Nước R, Hà Châu.
Phủ tổng đốc.
Vương Bác Thần ngồi ở sau bàn làm việc, hắt chéo chân, yên lặng lật xem văn kiện.