CHƯƠNG 54
Lý Thành vô cùng đau đớn.
Người nhà họ Lý như chó nhà có tang, cụp đuôi, u ám rời đi.
Sợ hãi quá lớn chiếm trọn trong lòng họ.
Từ giờ trở đi, nhà họ Lý bọn họ sẽ trở thành trò cười vui nhất trong các gia tộc ở thành phố Hà Châu.
Trò cười lớn nhất.
“Vừa rồi các người nhục mạ anh Vương à?”
Ánh mắt lạnh lùng của Tư Lam quét về phía đám cậu ấm đang đứng.
“Tha mạng, Thần Chủ, xin ngài tha cho tôi, tôi tình nguyện chuộc tội bằng bất cứ giá nào.”
Mấy cậu ấm Ngô Tranh Vanh, Trần Phong, Nam Cung Vũ và Tôn Minh, vừa rồi còn thề nguyền son sắt nói sẽ chơi chết Vương Bác Thần, bây giờ bị doạ đến mức hai chân nhũn ra, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu cầu xin tha thứ.
“Quỳ à.”
Vương Bác Thần không thèm nhìn một cái, cũng không phản ứng.
Mặc dù anh chẳng để ý đến những người này, nhưng những người này dám nhục mạ Thanh Hà, vậy cứ để cho họ quỳ xin lỗi đi!
“Không thể đi, bọn tôi không thể đi.”
Bên ngoài lễ đường, Lý Thành bỗng nhiên kịp phản ứng, cắn răng nói: “Vương Bác Thần là Thần Chủ, nhất định chúng tôi phải thỉnh tội, cầu xin sự tha thứ của ngài ấy, nếu không nhà họ Lý sẽ xong đời.”
Lý Trạch Hoa giống như người chết, bảo: “Ông nội à, chúng ta xong đời rồi, Vương Bác Thần sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu.”
Lý Thành đánh cho mình mấy cái tát thật mạnh, vô cùng hối hận bảo rằng:
“Quỳ xuống đi, chúng ta quỳ ở ngay chỗ này, cầu xin sự tha thứ của ngài ấy, hôm nay có rất nhiều người đến tham gia hôn lễ, chúng ta cứ quỳ thế này, đấy chính là thái độ của chúng ta, chỉ cần lòng ngài ấy không còn thù ghét thì sẽ không nhằm vào nhà họ Lý đâu.”
Nỗi đau từ đôi chân bị gãy đã khiến Lý Kiệu tỉnh táo, nhận thức được mình chết chắc.
Chắc chắn là Vương Bác Thần sẽ báo thù cho mẹ anh.
Lúc trước đoạt công ty của Lý Kì, giết mẹ con Lý Kì, đều là ý định của mình.
“Ba, con không cam lòng, con không cam lòng. Tại sao Vương Bác Thần lại có thể trở thành thần chủ? Nó chỉ là một đứa con hoang, nó có tư cách gì mà làm thần chủ?”
Trong mắt Lý Kiệu đầy rẫy oán hận, sự đố kỵ trong lòng đang thiêu đốt lục phủ ngũ tạng ông ta thành từng mảnh.
“Con ngậm miệng lại!”
Lý Thành tát một bàn tay lên trên mặt Lý Kiệu, âm trầm nói: “Nếu như không phải năm đó con đưa ra chủ ý ngu ngốc, nhà họ Lý chúng ta sẽ gặp phải kết cục như hiện tại à? Đến lúc này rồi con còn muốn làm gì nữa?”
“Quỳ xuống đây cho ba, nói xin lỗi với Bác Thần, sám hối với em gái Lý Kì của con, nếu như con bị chém trăm nghìn nhát mới có thể làm tiêu tan hận thù trong lòng Bác Thần, Bác Thần mới có thể bỏ qua cho nhà họ Lý, vậy thì ba sẽ tự mình hành động.”
Lý Kiệu nghiến răng nói: “Con không tin cậu ta chính là thần chủ, mọi người suy nghĩ lại đi, bốn năm trước cậu ta chạy trốn như là một con chó chết, thần chủ là nhân vật có cấp bậc như thế nào, ai lại có thể đạt được độ cao ấy trong vòng bốn năm ngắn ngủi? Đừng nói là trong thời bình như hiện tại, cho dù là thời kỳ chiến tranh, trong bốn năm cũng không có khả năng trở thành sự tồn tại truyền kỳ trong quân đội.”