CHƯƠNG 497
Bốp!
Lại một cái tát, đánh cho ông cụ Chu ngã ra đất, nửa gương mặt nát bấy, máu thịt mơ hồ.
Những ông trùm đó nhìn mà sợ hãi, nhưng không một ai dám mở miệng.
Đặc biệt là những người vừa rồi nói, lúc này giống như con chuột chịu kinh sợ, hận không thể từ dưới đất tìm một cái lỗ chui vào, sợ Vương Bác Thần chú ý tới mình.
“Ông nội, cháu biết xảy ra chuyện gì, cháu biết, cháu biết rồi.”
Chu Phúc Vinh bỗng hét lên, nói: “Là chú hai, là chú hai.”
“Nói, nói mau!!”
Chu Chấn Nam giống như túm được một tia ánh sáng trong bóng đêm, giống như ngươi rơi xuống nước túm được một cọng rơm.
Chu Phúc Vinh vội nói: “Khoảng thời gian trước, chú hai ở thành phố Hà Châu tổ chức một bữa tiệc từ thiện, rõ ràng trở về nói chú ấy bị người ta gài bẫy, sau đó tối hôm qua, ở thành phố Hà Châu lại tổ chức một cuộc liên minh võ thương, nói là muốn đi báo thù…”
Nói đến đây, anh ta không dám tin mà nhìn sang Vương Bác Thần, giọng nói càng lúc càng thấp!
Cho dù là kẻ ngốc, cũng phản ứng lại rồi!
Ông hai của nhà họ Chu – Chu Cảnh, ở trong bữa tiệc từ thiện kết thù với người này, sau đó lại tổ chức liên minh võ thương, chắc chắn là đi báo thù.
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn sang Vương Bác Thần!
Giống như nhìn thấy sự vật đáng sợ nhất!
“Là cậu ta, là cậu ta!”
“Cậu ta chưa chết, cậu ta chưa chết!”
“Cậu ta chính là Vương Bác Thần, cậu ta chính là Vương Bác Thần!!”
“Ông hai Chu đâu?”
“Tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vương Bác Thần tại sao chưa chết?”
“Chuyện, chuyện này không thể nào…”
“Không phải nói, Vương Bác Thần chỉ là một kẻ ở rể hay sao, cậu ta, cậu ta sao lại…”
Trong lúc này, mọi người ở đây đều tê dại da đầu.
Vừa rồi, người này nói ông ta gọi Vương Bác Thần, mọi người còn không chú ý tới, anh chính là kẻ ở rể của gia tộc nhỏ ở thành phố Hà Châu.
Bởi vì không ai tin, một kẻ ở rể lại có thực lực mạnh như vậy, hơn nữa có một Võ Vương là đàn em!
Nhưng bây giờ, bọn họ phản ứng lại rồi, chỉ có tên ở rể Vương Bác Thần của thành phố Hà Châu kia mới có thâm thù đại hận lớn như vậy đối với nhà họ Chu!
“Là, là cậu!”
Ông cụ Chu mặt mày kinh sợ, vội nói: “Tôi nhận sai, tôi nhận sai, là nhà họ Chu tôi không đúng, tôi nguyện ý thay con trai tôi bù đắp, sẽ không có ai gây áp lực cho công ty Hoa Nguyện nữa, nhà họ Chu tôi bằng lòng bù đắp.”
Bốp!
Vương Bác Thần tát mạnh một cái, lại đánh Chu Chấn Nam ngã ra đất, âm trầm nói: “Xem ra, ông vẫn không ý thức được tội ác của nhà họ Chu của ông!”