CHƯƠNG 477
“Ông cả Chu, con gái tôi vừa tốt nghiệp trường nổi tiếng hàng đầu đế quốc, nghe nói công ty của cậu nhà đang tuyển thư ký, không bằng để con gái tôi thử xem?”
Chu Chính Thắng lần lượt ứng phó, khiến mọi người đều thật hài lòng.
Mà chính vào lúc này, bỗng truyền tới tiếng cười lạnh, chỉ nghe thấy có người sát khí bừng bừng nói: “Chu Chấn Nam, ăn nhiều lên, đây là bữa cuối cùng của ông rồi.”
Tiệc mừng thọ của ông cụ Chu vô cùng náo nhiệt, mọi người đang tán gẫu nhiệt tình, uống đến đỏ bừng.
Nhưng lúc này lại có người đến phá đám!
Người có tư cách đến tham gia tiệc mừng thọ của ông cụ Chu hôm nay không phải ông lớn một phương thì cũng là những người tài giỏi xuất chúng trên đời.
Những người này không chỉ đến từ nước R mà còn có những nhân vật có máu mặt đến từ Đông Nam Á. Thậm chí còn có một số thái tử của các nước nhỏ!
Tùy tiện chọn đại một người trong đó ra cũng là một sự tồn tại mà người bình thường khát khao có được.
Nhưng vào một dịp trọng đại như vậy lại có người không có mắt đến phá đám, còn gọi thẳng họ tên của ông cụ Chu!
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Đúng thế, tất cả mọi người.
Kể cả bản thân ông cụ Chu.
Thậm chí có người còn bị sốc đến độ làm rớt ly rượu xuống đất mà không hề hay biết.
Vậy mà lại có người dám đến phá đám tiệc mừng thọ lần thứ 80 của ông cụ Chu, thậm chí còn gọi thẳng họ tên của ông cụ Chu nữa!
Rốt cuộc là thằng liều nào không biết trời cao đất dày tự tìm đường chết thế!
Đến cả các quốc vương cũng không dám gọi thẳng họ tên ông cụ Chu thì ai dám bất kính?
Cho dù là ông trùm kinh doanh, đại ca thế giới ngầm hay công tử quý tộc, có ai không kính trọng gọi ông ta một tiếng ‘ông Chu’?”
Một thằng nhãi hỉ mũi chưa sạch cũng dám đến đây láo xược?
Người nhà họ Chu không vui nhìn chằm chằm Vương Bác Thần.
Chu Chấn Nam liếc mắt nhìn một cái rồi không đếm xỉa tới nữa, tiếp tục cười nói với những người xung quanh.
Bọn họ không coi Vương Bác Thần ra gì. Hôm nay bọn họ đã thấy quá nhiều tên côn đồ muốn được nổi tiếng trong tiệc mừng thọ này rồi, đương nhiên sẽ có người bên dưới đến xử lý.
Bọn họ ra mặt trong trường hợp này chỉ sỉ nhục thân phận của họ thôi.
Chu Chính Thắng tức giận, không đếm xỉa tới.
Bởi vì loại người không biết điều này không đủ tư cách để ông ta ra mặt.
“Nào nào nào, mọi người tiếp tục, đừng dập tắt hứng thú của mọi người.”
Nhiều người chỉ mỉm cười hài hước, xem nó như một trò tiêu khiển.
Không ai nghiêm túc cả.
Gây phiền phức với nhà họ Chu?
E là chán sống rồi.