CHƯƠNG 472
Chỉ thấp hơn một bậc so với tam đại chiến thần.
Đương nhiên, với những người bên ngoài giới võ đạo thì sẽ không hiểu rõ về tất cả những thứ này.
Lúc này, ánh mắt những người khác nhìn về phía Trần Ứng Long giống như đang nhìn một người ngoài hành tinh.
Tất cả mọi người đều bị dọa cho hồn vía lên mây.
Không ít người bị khí thế của Trần Ứng Long làm cho chấn động, vô thức lùi về sau mấy bước.
Ban nãy những người nói mấy câu châm chọc mỉa mai, lúc này lại càng sợ, sợ đến mức không dám thở mạnh, chỉ hy vọng bản thân không bị chú ý đến.
Hiện giờ, không ai quan tâm đến việc Sài Kiện sống hay chết, chỉ hi vọng hai người kia đừng gây phiền phức cho mình.
Trần Ứng Long càng không thèm để ý đến loài chó chết như Sài Kiện, mà đi về phía Chung Diễm Phương.
Chung Diễm Phương đã bị dọa đến mức mặt cắt không giọt máu, cả khuôn mặt chỉ còn vẻ kinh hãi.
Cô ta ngồi bệt xuống đất, đến khóc cũng không dám khóc.
Bốp!
Trần Ứng Long cho Chung Diễm Phương một cái bạt tai, vẻ mặt mang theo sự hung dữ, lạnh lùng lên tiếng: “Cô cũng chỉ là một con hát, ai cho cô cái gan dám xúc phạm đến tướng chủ!”
Lúc trước còn có không ít người hùa vào với Chung Diễm Phương, nhưng bây giờ ai cũng sợ hãi, chỉ muốn tránh thật xa cô ta.
Cái tát này làm gãy một nửa số răng của Chung Diễm Phương, cô ta vội vàng quỳ xuống trước mặt Vương Bác Thần, sợ hãi không yên: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin lỗi anh, xin lỗi anh, là tôi có mắt như mù, về sau tôi không dám nữa, cầu xin anh tha cho tôi đi mà!”
Là người dẫn đầu trong bốn tiểu hoa đán, là nữ ngôi sao đang nổi tiếng, hiện giờ Chung Diễm Phương chẳng còn chút khí thế hùng hổ bức người như vừa nãy nữa, thứ duy nhất cô ta còn lại là sự khiếp sợ.
Cô ta sợ đến mức tè cả ra quần.
“Cô là cái thá gì chứ, còn không đủ tư cách để quỳ bái tướng chủ đâu!”
Trần Ứng Long giẫm một chân xuống, hai chân của Chung Diễm Phương lập tức gãy lìa. Chung Diễm Phương còn chưa kịp la hét thì Trần Ứng Long đã đánh tiếp hai đòn, đánh gãy hai cánh tay của cô ta.
Vừa nãy Vương Bác Thần chỉ đi tới trước mặt cô ta mà cô ta kiên quyết không tha đòi Vương Bác Thần phải quỳ xuống. Sau khi Sài Kiện xuất hiện lại càng huyênh hoang hơn, đòi chặt gãy tứ chi của Vương Bác Thần, đúng là không còn gì độc ác bằng.
Bây giờ Trần Ứng Long sẽ thỏa mãn cô ta.
Ánh mắt của những người xung quanh nhìn Vương Bác Thần ngập trong sợ hãi.
Bọn họ liên tục phỏng đoán, không biết người thanh niên trẻ tuổi kia rốt cuộc có thân phận gì? Có lai lịch thế nào mà được một cường giả như vậy bảo vệ.
Nhưng từ đầu đến cuối, Vương Bác Thần không hề quay đầu lại, chỉ nhìn chăm chú vào tấm bảng trước cổng lớn nhà họ Chu, đề hai chữ như rồng bay phượng múa- Chu phủ.
Tự nhiên Vương Bác Thần lạnh lùng hét lên một tiếng: “Đưa đao đây!”
Trần Ứng Long vội vàng lấy cây đao trên lưng, dâng bằng hai tay.
Vương Bác Thần cầm lấy cây đao, rút xoẹt một cái, nhảy lên chém thẳng vào cửa lớn của nhà họ Chu, vô cùng bá đạo, một đao chém rơi cánh cửa.
Ầm!
Âm thanh rất lớn làm tất cả mọi người suýt nữa tè ra quần.