CHƯƠNG 448
“Chết đến nơi còn dám nói năng lỗ mãng trêu chọc Châu đại tông sư, quả thật không biết sống chết.”
“Tên đó là một thằng ở rể thì năng lực được cỡ nào chứ? Có thể làm cho Châu đại tông sư tự mình ra tay giết tên này, vậy chính là phúc khí mười tám đời tổ tông hắn cũng không tu được!”
Chu Lam Lam thét chói tai nói: “Vương Bác Thần, trước mặt đại tông sư mà anh còn dám cuồng vọng như thế, anh là cái thá gì chứ! Con kiến hôi này như anh cũng dám khiêu khích uy nghiêm của nhà họ Chu tôi, còn dám đánh tôi nữa, hôm nay anh chết chắc rồi! Tôi muốn tận mắt nhìn thấy Châu đại tông sư đánh chết anh như nào!”
Trong ánh mắt Chu Đình tràn ngập vẻ oán độc, anh ta vĩnh viễn không quên được cảnh tượng đêm đó bị Vương Bác Thần ép quỳ xuống, vĩnh viễn không quên được, cảnh tượng bị ở trước mặt nhiều người mà bị tát như thế!
Đây là sự sỉ nhục suốt đời của anh ta, Chu Đình âm trầm nói: “Loại cuồng đồ này không xứng để thông cảm, sống cũng chỉ đang lãng phí tài nguyên. Châu đại tông sư, nếu lát nữa ngài đánh chết nó thì đừng để tên này chết quá dễ dàng, tôi muốn tra tấn tên này, làm cho Vương Bác Thần hối hận khi đặt chân trên thế gian này! Đêm đó, Viên đại tông sư có lòng tốt cho anh ta cơ hội sống sót, mà tên này còn lên tiếng vũ nhục, khiến Viên đại tông sư tức tưởi mà chết!”
“Không sai, dám khiêu khích uy nghiêm của đại tông sư, không thể để cho anh ta chết như thế được! Nếu không sao có thể giữ nổi mặt mũi của Chính Khí Môn chứ! Đại sư ca, đêm nay thẳng tay giết gà dọa khỉ, để cho những người khác khi nhắc tới Chính Khí Môn của chúng ta đã cảm thấy sợ hãi!”
Đám người của Chính Khí Môn hung tợn nói.
Bọn họ thật sự hận Vương Bác Thần đến tận xương tủy!
Sư phụ bởi vì thằng nhãi này mà chết, làm cho Chính Khí Môn tổn thất không ít thể diện, nếu không băm thằng nhãi này thành vạn khúc, thì Chính Khí Môn sẽ trở thành chuyện cười!
“Sư ca, trước tiên cắt đứt tứ chi của anh ta, khiến cho tên này giống như chó quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ! Đánh cho anh ta sống không bằng chết, đấy là uy danh Chính Khí Môn của chúng ta!”
Tất cả mọi người đều lạnh lùng nói chuyện, quát mắng ầm ĩ.
Vương Bác Thần nhanh chóng trở thành kẻ thù chung của mọi người!
Một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi thản nhiên nói: “Tiểu Phong, nếu cậu ta không biết sống chết vậy thì cậu không cần nhân từ. Để cho mọi người biết, đại tông sư không thể nhục nhã được! Người làm nhục đại tông sư chắc chắn phải giết! Toàn quân bị diệt!”
Vị đang nói chuyện chính là Trần Hiểu Sinh, một trong tam đại tông sư của giới võ đạo Giang Nam.
Giới võ đạo Giang Nam, tam đại tông sư, Châu Phong nhỏ tuổi nhất, có thể thấy được thiên phú của anh ta.
Quả thật không thể xem thường.
Chu Đình cười lạnh nói: “Đồ tạp chủng, bị dọa đến mức không dám nói nữa rồi à? Không phải anh ngông cuồng và kiêu ngạo lắm sao? Hả? Anh ngông cuồng, anh kiêu ngạo đi. Sau đêm nay cả gia đình anh sẽ không xuất hiện trên thế giới này nữa đâu, bao gồm cả con gái anh!”
Vương Bác Thần nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt rét lạnh thấu xương: “Tôi sẽ nhớ kỹ lời của cậu, người nhà họ Chu chắc chắn sẽ không ai được sống sót!”
“Tam đại tông sư, một đám ông lớn à, có điều chỉ là một đống rác mà thôi, cái loại có tiếng mà không có miếng cũng xứng nói chuyện với tôi ư?”
“Có thể chết trong tay tôi chính là phúc ba đời của mấy người!”
Vương Bác Thần nhìn Châu Phong: “Trước tiên tôi sẽ dọn dẹp thứ rác rưởi là anh đã, vì Giang Nam Đạo quét sạch càn khôn.”
Kiêu ngạo!