CHƯƠNG 425
Trần Tam Cẩu sợ run cầm cập: “Cậu Vương, tôi sai rồi, tôi đặc biệt đến đây xin lỗi cậu, tôi nhất định sẽ xử lý chuyện này.”
Vương Bác Thần không nói gì, Trần Tam Cẩu bạo gan đứng lên nhìn chằm chằm Ba Mắt, sau đó cầm một thanh sắt đánh vào đầu Ba Mắt.
Ba Mắt bị đánh ngã xuống đất, anh ta bị đánh choáng váng, máu chảy khắp mặt.
Bây giờ anh ta rất hối hận.
Trước khi đến đây, anh ta có nghe người ta nói Vương Bác Thần rất lợi hại, nhưng khi biết được phủ thống đốc không còn quản chuyện của Vương Bác Thần nữa, anh ta đã động lòng trước 15 tỷ đồng nhà họ Triệu đưa ra.
Nhưng bây giờ anh ta hối hận vô cùng, tại sao lại đi chọc Vương Bác Thần, tại sao lại tham lam 15 tỷ đấy!
“Thằng súc vật này, ai cho mày lá gan đi đào mộ nhà người ta, ai cho mày cái lá gan gây phiền phức cho cậu Vương vậy hả!”
Trần Tam Cẩu xuống tay rất tàn nhẫn, Ba Mắt cũng không có cơ hội gào thét van xin, vì vậy anh ta đã bị Trần Tam Cẩu đánh chết!
Sau đó, Trần Tam Cẩu quỳ trên đất, run rẩy nói: “Cậu Vương, đây là lỗi của tôi, tôi sẵn sàng gánh chịu mọi trách nhiệm.”
“Ông không gánh nổi đâu.”
Vương Bác Thần lạnh lùng bỏ lại một câu rồi đi đến an ủi mẹ vợ và vợ.
Câu nói này khiến Trần Tam Cẩu, ông trùm xã hội đen thành phố Hà Châu mất hồn mất vía.
“Đi giết hết cả nhà Ba Mắt cho tôi, tôi không muốn thấy một ai còn sống sót cả.”
“Khôi phục nơi này về trạng thái ban đầu cho tôi, triệu tập tất cả mọi người đến nhà họ Triệu đòi một lời giải thích.”
Trần Tam Cẩu đã biết Ba Mắt bị nhà họ Triệu sai khiến từ lâu.
Nếu nhà họ Triệu muốn tự tìm cái chết, vậy thì thành toàn cho bọn chúng!
Trần Tam Cẩu quỳ trên đất không dám nhúc nhích.
Đúng vậy, ông ta gánh không nổi. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Thần chủ nổi giận, thế giới rung chuyển!
Ngay cả nhà họ Trần bọn họ cũng không thể gánh nổi.
“Mẹ, Thanh Hà, sẽ có người phải trả giá đắc.”
Vương Bác Thần nói một câu rồi đặt bài vị của ba vợ vào vị trí cũ.
Trần Tam Cẩu bước tới nói: “Bà Triệu, cô Triệu, nơi này sẽ sớm trở lại như cũ, tôi nhất định sẽ cho hai người một lời giải thích.”
Triệu Thanh Hà lắc đầu nguầy nguậy, bây giờ cô rất mệt mỏi: “Tôi không cần bọn họ giải thích, tôi chỉ muốn ba tôi được yên nghỉ, tôi chỉ muốn vĩnh viễn đừng để ai quấy rầy ba tôi thôi.”
Trần Ngọc không lên tiếng, chỉ tát Trần Tam Cẩu một bạt tai.
Bà chỉnh lại bài vị của chồng mình, canh giữ tại đây, không đi đâu cả.
Bà sợ bài vị của chồng mình sẽ bị người ta động tay động chân, tro cốt của chồng bà sẽ bị đào lên.
“Chị Thanh Hà, anh rể, không hay rồi, em vừa tới nhà hai người, bên kia đang phá dỡ, đánh nhau tới nơi rồi.”
Lan Tầm vội vàng chạy tới báo tin.