CHƯƠNG 388

Chỉ cần cô ta đăng lên mạng, tất cả mọi người đều sẽ ủng hộ cô ta.

Bốp.

Vương Bác Thần lại tát một cái nữa vào mặt Tôn Liễu: “Đi đăng, tôi cho cô thời gian đăng.”

Tôn Liễu sững sờ nhìn Vương Bác Thần, cô ta ngẩn người.

Đối phương vậy mà hoàn toàn không quan tâm, cho cô thời gian đăng bài.

Quá hống hách rồi.

Quá ngông cuồng rồi.

Tất cả mọi người kinh ngạc, không dám tin vào tai của mình.

“Hừ hừ, cho dù cậu Vương cho các người thời gian, các người có lá gan đó sao? Các người dám không? Chỉ cần một câu của cậu Vương, đừng nói thành phố Hà Châu, cả năm tỉnh Giang Nam Đạo, các người có thể đăng một tin tức, tôi theo họ các người.”

Hồ Kiệt đẩy hai người bên cạnh ra, lạnh lùng nhìn Chu Cảnh, u ám nói: “Chu Cảnh, tôi thấy ông là muốn chết rồi, vậy mà dám ra tay với cậu Vương.”

Sắc mặt của Chu Cảnh âm trầm, ông ta không ngờ Vương Bác Thần thật sự to gan bằng trời!

Tôn Liễu ngược lại không dám.

Trên mặt đều là dấu tay, khóe miệng đều là máu tươi.

Cô ta không biết đối phương tại sao không hề sợ hãi như vậy, nhưng cô ta biết Vương Bác Thần nếu đã dám cho cô ta đăng thì có năng lực giết cô ta.

Chỉ cần cô ta đăng thì cô ta chết chắc!

Vương Bác Thần cười lạnh nói: “Cho cô cơ hội, cô không trân trọng, giết cô, bẩn tay tôi, cút.”

“Tôi không dám nữa, tôi không dám nữa.”

Tôn Liễu vội vàng bò dậy, liều mạng chạy đi.

Cô ta sợ Vương Bác Thần nuốt lời. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Nhà họ Chu, rất ghê gớm sao?”

Vương Bác Thần nhìn sang Chu Cảnh, sự lạnh nhạt đối với sinh mạng trong ánh mắt của anh khiến trong lòng Chu Cảnh sững sờ.

Chu Cảnh trầm giọng nói: “Tôi hôm nay thua rồi, tôi nhận, nhưng nhà họ Chu tôi không phải là gia tộc cậu có thể khiêu khích. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, chúng ta cứ chờ đấy.”

Đám người Bạch Liên Thành không dám nói chuyện, lựa chọn tốt nhất bây giờ chính là duy trì trầm mặc.

Hơn 100 người tại đây, lúc này không có ai dám đứng ra, tất cả đều là kẻ câm.

Vừa rồi bọn họ còn hừng hực khí thế, mở mồm muốn giết Vương Bác Thần.

Nhưng bây giờ, tất cả đều giống như chó chết, ngay cả ánh mắt của Vương Bác Thần cũng không dám nhìn thẳng.

“Tôi cho ông đi rồi sao?”

Vương Bác Thần lạnh nhạt nói.

Chu Cảnh tức giận nói: “Cậu còn muốn làm gì? Cậu đừng quá hung hăng!! Viên đại tông sư chết rồi, cậu cũng đừng hòng được sống yên ổn, cậu vẫn nên nghĩ cho bản thân mình đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play