CHƯƠNG 372
“Đại sư Miyamoto, nhìn xem chúng ta cũng là bạn bè mà, ông giúp đỡ một chút đi, móc nối cái quan hệ này, tôi nói lời xin lỗi với Vương đại sư. Chuyện hôm nay là tôi không đúng, đổi lại là tôi chắc chắn cũng sẽ rất tức giận, Vương đại sư muốn đánh muốn chửi, hay muốn làm như thế nào, tôi đều chấp nhận, ông hãy giúp tôi việc này đi, ân tình này tôi sẽ ghi nhớ suốt đời, sau này có chuyện gì cần tìm đến tôi thì cứ việc lên tiếng.”
Đại sư Miyamoto lạnh lùng hừ một tiếng: “Muốn Vương đại sư cho ông mặt mũi? Ngay cả tôi cũng không có tư cách muốn Vương đại sư cho mình mặt mũi, ông xứng sao? Đoàn làm phim này của mấy người xứng sao? Mấy người các ông, ỷ vào mình có mấy đồng tiền thối không phân phải trái trắng đen mà xỉ nhục Vương đại sư, trong mắt Vương đại sư, mấy người chả là cái thá gì. Chỉ cần Vương đại sư muốn tiền, khắp nơi sẽ đưa tiền đến cho anh ấy!!! Cái đồ mắt chó xem thường người khác!”
Bạch Liên Thành bị Ichiro Miyamoto dạy dỗ giống như con, vội vàng nói: “Ông nói rất đúng, là tôi mắt chó xem thường người khác, tôi không có tư cách muốn Vương đại sư cho tôi mặt mũi. Đại sư Miyamoto, tôi chỉ muốn xin lỗi Vương đại sư, ông giúp đỡ tôi chuyện này đi mà, không phải ông quen với thần y Hoa sao? Chỉ cần ông giúp đỡ tôi chuyện này, sau này mấy cái tuyên truyền của ông tôi sẽ bao hết.”
Những người khác đều là khuôn mặt khổ sở, hối hận muốn chết, lúc nãy lỗ mãng như vậy làm gì chứ.
Vương đại sư kia, rốt cuộc có lai lịch gì, ngay cả Ichiro Miyamoto cũng cung kính như vậy, càng đáng sợ hơn là thần y Hoa cũng là đồ đệ của Vương đại sư.
Nếu như Vương đại sư không tha thứ, ngộ nhỡ dùng mạng lưới quan hệ của thần y Hoa để trả thù, sau này đừng nghĩ đến chuyện lăn lộn trong cái giới này nữa!
Ichiro Miyamoto trừng mắt, thờ ơ nói: “Nể mặt ông với tôi quen biết nhau đã lâu, tôi đưa ông đi gặp thần y Hoa, nếu như Vương đại sư không tha thứ cho ông, vậy thì ông cứ đợi chết đi. Còn có, bộ phim này của ông bị hủy bỏ, đây là hình phạt của việc ông xúc phạm Vương đại sư!”
Trái tim của Bạch Liên Thành đều đang rỉ máu, nhưng vẫn mỉm cười: “Vâng, vâng, vâng, ông cứ làm theo ý mình.”
“Chỉ là một con phò cao cấp một chút mà thôi, cũng dám đâm bị thóc, chọc bị gạo, đắc tội với Vương đại sư.”
Ichiro Miyamoto nhìn Tôn Liễu, vẻ mặt không lương thiện nói: “Có một số người, cô mãi mãi không thể đắc tội được!”
Tôn Liễu sợ đến mức cả người run rẩy, nhìn Bạch Liên Thành cầu xin: “Đạo diễn Bạch, cứu tôi đi, đạo diễn Bạch, cứu tôi đi mà.”
“Cút, sau này cô ít đến tìm tôi thôi.”
Bạch Liên Thành lạnh lùng nói, không chút nhớ tình cũ.
Nực cười, bây giờ ông đây còn không lo được cho mình, ai còn quan tâm đến cô!!
Ông đây không gây phiền phức cho cô là đã tốt lắm rồi, nếu không phải do cô, ông đây đến mức bị nhiều người như vậy xem là cháu trai sao?
Giây phút này, Tôn Liễu đã bị mấy người Bạch Liên Thành đày vào lãnh cung, sau này đừng nghĩ đến chuyện lăn lộn trong giới giải trí nữa.
Ra khỏi phòng đấu giá, Vương Bác Thần định đi tìm Triệu Thanh Hà, nhưng không ngờ cô lại gọi điện đến trước, nói cô đang đợi ở sảnh.
Vương Bác Thần đi vệ sinh trước, định lát nữa đưa Triệu Thanh Hà trở về, ở lại cũng chả có ý nghĩa gì.
Triệu Thanh Hà vô cùng buồn chán xem điện thoại, hai má ửng hồng, lúc nãy nói chuyện với mấy người Hồ Kiệt, cũng uống không ít rượu.