CHƯƠNG 364
Hoa Mạnh Trường tức giận, đằng đằng sát khí nói: “Sai rồi? Sao không nhận ra sớm hơn!! Cô chỉ dựa vào một gia tộc rác rưởi mà muốn bắt nạt sư phụ tôi, nếu xin lỗi có tác dụng thì cần đồ đệ như tôi làm gì nữa!!”
Chu Lam Lam khóc xé ruột xé gan, bị Hoa Mạnh Trường đá lăn trên mặt đất.
“Này Vương Bác Thần, anh thật cứ nhìn như vậy ư, lời Hoa Mạnh Trường nói là thật sao? Anh thật sự là sư phụ của ông ấy?”
Dạ Anh Thư, người khởi xướng tất cả chuyện này, chạy đến bên cạnh Vương Bác Thần và tò mò hỏi.
Vương Bác Thần bị cắt ngang rất khó chịu, liếc mắt một cái, nhíu mày hỏi: “Liên quan gì đến tôi? Có phải cô nên xin lỗi tôi không?”
“Ôi, anh giả vờ với tôi làm gì?”
Dạ Anh Thư ém ém tóc, cầm lấy rượu vang trong tay Vương Bác Thần một hơi uống cạn, rất thản nhiên nói: “Chán rồi, đi đây, lần sau tìm anh chơi tiếp.”
Vương Bác Thần ngây người nói: “Sau mông cô thủng một lỗ kìa.”
“Anh… khốn nạn, đừng quên những gì anh đã làm hồi cấp ba, sớm muộn gì tôi cũng trả lại!!?
Hình tượng tiêu sái của Dạ Anh Thư chớp mắt bị hủy hoại, phẫn nộ liếc một cái nhưng lại phong tình vạn chủng.
Nhìn bóng lưng dần dần biến mất của cô, Vương Bác Thần bất lực lắc đầu, quẳng đi một ít ký ức.
“Sư phụ, người muốn xử lí hai đống rác này như thế nào?”
Hoa Mạnh Trường cung kính hỏi.
Mịa!
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, sắc mặt của nhiều người thay đổi rất nhiều.
Đặc biệt là Chu Đình, hắn sợ tới mức trực tiếp quỳ trên mặt đất, hắn lôi kéo Chu Lam Lam mũi bầm dập, quỳ rạp xuống đất!
Vương Bác Thần thực sự là sư phụ của Thần y Hoa!! !
Mẹ nó, Thần y Hoa là thần y đương thời của Nước R, làm sao Vương Bác Thần lại có thể trở thành sư phụ của Thần y Hoa!!
Mọi người đều nhìn Vương Bác Thần, trong mắt ngập tràn sợ hãi.
Người này, tuyệt đối là kẻ không thể chọc được! !
Không cần phải nói gì khác, chỉ cần là sư phụ của Thần y Hoa thôi, thì đã có thể vênh mặt rồi! !
Hơn nữa, người có thể trở thành sư phụ của Thần y Hoa, sẽ có thể là người bình thường ư?
Chu Đình đã sợ té đái rồi, vội vàng quỳ gối trước mặt Vương Bác Thần, sợ hãi nói: “Xin lỗi, là tôi đã sai, ngài tha cho tôi đi, tôi nguyện ý đền bù cho ngài, tôi nguyện ý xin lỗi ngài, ngài tha cho tôi đi.”
Những người vừa nói những lời châm chọc vừa rồi, bây giờ đều ngậm miệng lại.
Ngay cả Chu Đình cũng đã quỳ xuống khấu đầu cầu xin rồi, bọn họ là cái thá gì chứ.
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin hãy tha thứ cho tôi, là tôi mù quáng, tôi không biết tốt xấu, tôi sai rồi, tôi không dám nữa.”
Giờ phút này, Lam Lam không còn chút kiêu ngạo nào nữa, trong ánh mắt cô ta chỉ còn lại sự sợ hãi.
Hoa Mạnh Trường lạnh lùng nói: “Câm miệng hết đi, đừng quấy rầy sư phụ tôi, hiểu chưa?”