CHƯƠNG 331
Phần phật, phần phật!
Canh Phong giống như hổ thả về rừng, một lòng muốn tàn sát, nắm đấm vừa rơi xuống, lập tức khiến cho kẻ thù trọng thương hấp hối!
Anh ta đá tên lâu la cầm đầu đến hộc máu, đối phương hoàn toàn không có sức chống cự!
Giết giết giết giết giết!!!
“Trước mặt anh Vương mà cũng dám động đao kiếm, giết không tha!!”
Canh Phong quét sạch bốn phía, những sát thủ mà Cổ Thiên Hạc dẫn theo không yếu một chút nào, đều thuộc dạng giết người như ngóe bước ra từ Tam Giác Vàng, thế nhưng quả thật giờ phút này ở trước mặt Canh Phong chỉ là cừu non, còn chẳng cùng một đẳng cấp.
“Lý Kiệu, ông xuống âm tào địa phủ, quỳ xuống sám hối với mẹ tôi đi!”
Vương Bác Thần bước từng bước một về phía Lý Kiệu, đi một bước, khí thế mạnh mẽ hơn một phần.
Lý Kiệu chỉ cảm thấy như có một ngọn núi vô hình thật lớn đang đè xuống người mình, khiến ông ta không thở nổi!
“Mày, mày đừng đến đây!” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lý Kiệu sợ hãi, không ngừng lùi về phía sau. Ông ta muốn chạy trốn, khí thế của Vương Bác Thần quá đáng sợ, làm ông ta cảm giác như mình đang ở địa ngục, muốn chạy trốn, nhưng lại không có chỗ để trốn!
“Vương Bác Thần, giống ác ôn nhà mày, tao là bề trên của mày, tao là bác ruột của mày, cho dù tao có sai thế nào đi nữa, mày cũng không thể giết tao, mày như vậy là đại nghịch bất đạo! Mày sẽ bị trời phạt!!”
Lý Kiệu sợ hãi quát ầm lên, đụng vào cái ghế đằng sau mà như gặp phải ma quỷ, dường như Thần Chết đã đặt lưỡi hái lên cổ ông ta, có thể cướp mạng sống của ông ta đi bất cứ lúc nào!
“Bề trên?”
Vương Bác Thần cười, cười thật bi thảm, cười thật đau khổ, cười thật điên cuồng, cười đến mức lệ tuôn lã chã!
“Năm đó, lúc ông giết mẹ tôi, tại sao không nói rằng ông là anh trai của bà ấy! Năm đó, lúc ông đuổi giết tôi khắp nơi khắp chốn, tại sao không nói rằng ông là bác của tôi!! Bây giờ, ông hoảng, ông sợ hãi, thì lại là bề trên của tôi? Là bác ruột của tôi?!! Lý Kiệu, ông không đáng sống nữa! Ông xuống âm tào địa phủ, quỳ dưới chân mẹ tôi sám hối đi!!! Lý Kiệu, ông không đáng sống nữa!!!”
“Không, mày không thể giết tao!!”
Vương Bác Thần đến càng gần thì nội tâm của Lý Kiệu càng vụn vỡ, ông ta hối hận, sợ hãi, hoảng hốt. Ánh mắt ông ta đong đầy nỗi tuyệt vọng, dường như ông ta thấy được Thần Chết đang tiến lại gần mình!
“Vương Bác Thần, đừng giết bác, đừng giết bác, bác sai rồi, bác sai rồi, bác là bác của cháu, là bác của cháu đây mà. Bác tình nguyện quỳ trước mộ mẹ cháu để ăn năn, cháu tha cho bác đi, bác sai rồi, bác sai thật rồi!”
Lý Kiệu sợ hãi đến phát điên, ông ta quỳ dưới đất, van xin không ngừng, dập đầu không ngừng, nhận sai không ngừng!
Ông ta hối hận, tại sao không quỳ trước mộ Lý Kì, tại sao năm đó lại đánh mất bản thân vì lợi ích, dục vọng!
Nếu lần đó Vương Bác Thần đến, ông ta nhận sai ngay, vậy thì ngày hôm nay cũng không ra nông nỗi này.
“Muộn rồi!”