CHƯƠNG 325

Cửa lớn của nhà họ Lý bị người ta phá!

Hai chiếc quan tài, phá cửa mà vào, đập ở trước mắt đám người Lý Thành và Lý Kiệu, rơi ở chính giữa sân của nhà họ Lý! Bụi đất bay mù mịt!

Trên quan tài, lần lượt viết: Lý Thành, Lý Kiệu!

“To gan!”

“Muốn chết!”

“Tiểu súc sinh!”

Đám người Lý Thành nổi giận, nghiệt chủng này thật là to gan, thật sự dám đánh tới cửa! Cái thứ không biết sống chết, hôm nay chính là ngày chết của cậu!

Vương Bác Thần cất bước đi vào!

Tư thái hiên ngang, sát khí tỏa ra, đám mây rung chấn, duy ngã độc tôn!!

Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn, âm trầm mở miệng: “Lý Thành, Lý Kiệu, hôm nay tôi đến chôn nhà họ Lý của ông.”

Hôm nay, chôn nhà họ Lý của ông.

Lời nói lạnh nhạt mà bình tĩnh, lại tràn ngập sát khí vô tận, khiến người khác da đầu tê dại.

“Nghiệt chủng, cậu đang muốn chết!”

Lý Thành quát lạnh, ánh mắt u ám, vô cùng oán độc: “Mẹ cậu chết, đó là đúng người đúng tội, nếu đã là người của nhà họ Lý tôi, nhà họ Lý tôi có quyền xử chết nó! Làm nhục gia môn của nhà họ Lý tôi, không biết liêm sỉ, chết cũng đáng! Nhà họ Lý nuôi cậu lớn, đây là ơn lớn, năm đó giữ lại cái mạng chó của cậu, cậu không báo ơn, vậy mà dám lấy oán báo ân, thật sự là thiên lý khó dung!”

Canh Phong bước lên một bước, đột nhiên quát: “Trước mặt cậu Vương, cũng dám hỗn láo, Lý Thành, ông đang tìm chết!”

“Ha ha, thật là to gan hơn trời, chẳng trách dám ra tay với nhà họ Lý, đủ ngông cuồng.”

Lão Cổ cười lạnh, nheo mắt lại nhìn sang Vương Bác Thần, hờ hững nói: “Oắt con, lập tức quỳ xuống, xin lỗi nhận sai, để mặc cho nhà họ Lý xử lý, cậu con có thể chết thoải mái hơn chút.”

Vương Bác Thần không thèm liếc nhìn ông ta, anh nhìn ba con Lý Thành, lạnh lùng nói: “Lấy oán báo ân? Lý Thành, tổ tiên của nhà họ Lý đều bị ông chửi cho chết rồi? Vì mưu đoạt công ty, hại chết con gái của mình, ông thật sự là mặt mũi thật lớn!”

“Hỗn láo, một vãn bối như cậu, vậy mà dám nói chuyện với trưởng bối như vậy, quả nhiên con hoang chính con hoang, không có chút giáo dưỡng.”

Lão Cổ thấy Vương Bác Thần phớt lờ mình thì lập tức nổi giận.

Ông ta ở vùng tam giác vàng cũng là nhân vật nổi tiếng, thằng con hoang này vậy mà dám phớt lờ ông ta, thật là đáng chết!

Ông ta vẫn là lần đầu tiên bị người ta phớt lờ, coi như không khí như thế nên bỗng lửa giận bốc tới đỉnh đầu.

“Hỗn láo cái con mẹ ông, lão già, ai cho ông lá gan đó, ở trước mặt anh nhà tôi kêu gào ầm ĩ!”

Canh Phong sát khí đằng đằng, nhìn sang Vương Bác Thần, lớn giọng nói: “Anh Vương, Canh Phong xin lệnh, giết chết lão chó già này!”

“Giết chó cũng phải hỏi tôi sao?”

Vương Bác Thần không thèm quay đầu mà nói.

“Anh Vương, Tiểu Canh biết sai rồi, giết một con chó già, hỏi anh là sỉ nhục đối với anh!”

Canh Phong lạnh lùng nhìn lão Cố.

Cái gì?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play