CHƯƠNG 1557
Khi nhìn thấy thi thể Lâm Thiên Minh, ông ta lập tức biến sắc rồi hỏi: ‘Đã xảy ra chuyện gì? Sao em ba lại bị giết rồi?”
Sau đó, ông ta lập tức phát hiện mọi người đều đang nhìn mình.
Ánh mắt Lâm Thiên Nghĩa tràn đầu cừu hận, như muốn ăn tươi nuốt sống ông ta.
“Các ngươi đang nghỉ ngờ ta sao?”
Lâm Thiên Thành sâm mặt quát lớn.
“Lâm Thiên Thành, không phải ông còn có thể là ai!!!”
Lâm Thiên Nghĩa chỉ vào mặt Lâm Thiên Thành rồi măng: “Trong cái nhà họ Lâm này, người Thiên Minh tin tưởng nhất là ai?
Nó sẽ không chút phòng bị với ai? Thiên Minh bị giết từ sau lưng, nó đưa lưng cho người khác, chứng tỏ đó là người nó tin tưởng nhất. Trừ ông ra thì nó còn tin tưởng ai như vậy? Trước khi chết, Thiên Minh đã hét một tiếng “anh cả’ đó!
Lâm Thiên Thành tức giận nói: ‘Cứt chó!
Rõ ràng có người đang vu oan giá hoạ cho ta, ta có lí do gì mà giết Thiên Minh chứ!”
Lâm Thiên Nghĩa đá tên hạ nhân kia tới chỗ Lâm Thiên Thành rồi quát lớn: “Vậy ông hỏi hắn đi! Lúc nãy ngươi nhìn thấy ailtl”
Lâm Thiên Thành cố nén lửa giận: “Nói, lúc nấy ngươi đã nhìn thấy gì?”
Tên hạ nhân biết chắc mình phải chết rồi nên bất chấp nói: “Lúc nấy tiểu nhân nhìn thấy gia chủ và tam gia ở trong đình, sau đó tam gia chết.”
“Nói năng hồ đồ!”
Lâm Thiên Thành đá bay tên hạ nhân rồi †ức giận nói: “Rõ ràng là vu oan giá hoại”
Lâm Thiên Thành một cước đá chết tên hạ nhân, sau đó cười lạnh: “Nực cười, một trò vu oan giá hoạ đơn giản như vậy, chẳng lẽ các người không nhìn ra sao?”
Tính cách ông ta luôn bá đạo, khinh thường người khác giải thích.
Trong mắt ông ta thì đây vốn là một trò vu oan giá hoạ.
Nếu không có vụ 90 triệu tỷ thì bọn Lâm Thiên Nghĩa cũng sẽ nghi ngờ.
Nhưng bây giờ vừa xuất hiện vụ 90 triệu tỷ tài nguyên, hơn nữa ông ta và Lâm Ngọc Thành vừa đi bắt Vương Bác Thần nhưng không hề nhìn thấy người.
Mà vào lúc này lại nghe thấy tiếng hét của Lâm Thiên Minh, sao bọn họ có thể không nghi ngờ Lâm Thiên Thành chứ?
Nhất là lúc này, Lâm Thiên Thành lại giết †ên hạ nhân kia-nhân chứng duy nhất của Vụ án.
Đây chẳng phải là có tật giật mình sao?
Lâm Thiên Nghĩa tức giận tới mức bật cười: “Lâm Thiên Thành, ông đang chột dạ sao? Nếu không chột dạ thì tại sao ông lại giết nhân chứng? Muốn huỷ chứng cứ đúng không?”
Lâm Thiên Thành tức giận quát lớn: ‘Câm miệng, đồ ngu xuẩn, có người đang đổ oan cho ta. Hơn nữa tại sao ta lại muốn giết Thiên Minh chứ? Động cơ của ta là gì?”
Bọn Lâm Đạo nhìn chằm chằm Lâm Thiên Thành.
Lâm Thiên Nghĩa nổi điên nói: “Động cơ?
Ông cần động cơ sao? Được, tôi nói cho ông biết động cơ của ông là gì! Động cơ của ông chính là Vương Bác Thần! II”