CHƯƠNG 1537

Dung hợp thành công 5 thần tàng, sau khi luyện hóa thành đăng thiên đài thì là Thiên Đài Cảnh.

Dung Hồn Cảnh là dung hợp ngũ linh ẩn dưỡng trong 5 thần tàng, hóa thành thần hồn.

Lão Phùng mặt mày ngại ngùng, không biết nên giải thích như nào.

Ông ta đâu ngờ, thời gian 5 ngày ngắn ngủi thì Vương Bác Thần đã thành công dung hợp 5 thần tàng chứ?

Ngược lại Lâm Thiên Thành giải thích thay cho lão Phùng một câu: “Cháu cũng đừng trách ông Phùng, mấy ngày nay bác sắp xếp ông ấy đi làm việc, ngược lại là sơ xuất của bác.”

Nói đến đây, Lâm Thiên Thành đau đầu hỏi: “Vậy lần này cháu muốn bao nhiêu?

Vấn là 6 triệu tỷ sao?”

Vương Bác Thần nói rất nghiêm túc: “Bác trai, cháu cảm thấy lần này cháu phải bế quan nửa tháng, nửa tháng này, cháu có thể ngũ linh hợp nhất, luyện ra thần hồn.

Đạt tới Linh Đài Cảnh viên mãn. Vậy nên lần này bác cho cháu tài nguyên khoảng 30 triệu tỷ thì cháu không làm phiền ông Phùng nữa, cũng có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.”

Vẻ mặt của Vương Bác Thần rất chân thành, dáng vẻ rất vô tội.

“30 triệu tỷ? Không phải là 6 triệu tỷ sao?”

Lão Phùng chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, suýt nữa ngã ra đất.

Lâm Thiên Thành cũng sững sờ, chỉ là tốt hơn lão Phùng một chút.

Vương Bác Thần nói rất thẳng thắn: “Ông Phùng, tôi rất hiểu rõ tình trạng của chính mình, mỗi lần tìm ông đòi tài nguyên cũng phải kéo dài mấy ngày, rất trì hoãn thời gian. Vì để tiết kiệm thời gian, vậy nên lần này trực tiếp cho tôi 30 triệu tỷ thì tôi bế quan nửa tháng, đợi tôi xuất quan thì là Linh Đài Cảnh đỉnh phong!”

Nói xong, Vương Bác Thần lại có hơi xấu hổ mà gãi đầu, cười hờ hờ, nhìn sang Lâm Thiên Thành nói: “Bác trai, bác nói xem có phải đúng như vậy không? Con số này cháu đã nói ít đi rồi đó, dù sao bác trai đối ¡ xử tốt với cháu như thế, cháu cũng không thể lãng phí tài nguyên.”

“Bác trai nếu bác có chỗ khó, vậy thì cho cháu 6 triệu tỷ đi, phía cháu cố gắng tiết kiệm một chút, nhưng như vậy tu luyện chắc sẽ chậm đi rất nhiều, nhưng chắc có thể dung hợp tam linh thành công. Có điều đối với một gia tộc lớn như nhà họ Lâm, cháu cảm thấy chắc không có khó khăn gì cả, bác nói đúng không, bác trai?”

Khóe miệng của Lâm Thiên Thành rõ ràng co giật.

Vương Bác Thần lại cười lạnh trong lòng.

Không hút khô nhà họ Lâm của ông thì tôi không tên là Vương Bác Thần.

Tôi sao có thể nói cho các người, bây giờ tôi đã dung hợp thành công tứ linh chứ?

Vương Bác Thần nhịn cười, vô cùng ngây thơ.

Lâm Thiên Thành nhìn mà rất muốn đánh nát cái gương mặt của anh, nụ cười này nhìn thế nào cũng khiến người ta ghét.

30 triệu tỷ!

Mẹ kiếp cậu nói ra khỏi mồm được à.

Trước sau cộng lại cậu đã dùng 6 triệu tỷ †ài nguyên, bây giờ lại đòi 30 triệu tỷ tài nguyên.

Mẹ kiếp chúng ta là oan gia sao?

Chạy tới chỗ tôi nhổ lông cừu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play