CHƯƠNG 152

Vương Bác Thần cũng không để ý tới anh ta nữa, bây giờ sự thật đã quá rõ ràng, mọi người đều biết có chuyện gì xảy ra, cảm xúc cũng không còn nóng nảy như ban đầu, anh chờ đợi Triệu Thanh Hà lên tiếng.

Tiểu Lan ghét bỏ nói: “Tiền lương của anh đã được chuyển đi rồi, cút nhanh lên đi, nhìn thấy anh là đã buồn nôn!”

Trương Siêu đau đến mức cả mặt run rẩy, vốn chỉ muốn nói vài câu, nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Vương Bác Thần thì bị dọa, vội vàng lăn lộn chạy đi.

Nhà thầu ở bên cạnh mang theo sắc mặt trắng bệch, mặc dù không ngừng an ủi mình, nhưng mà người trẻ tuổi trước mắt quá tàn nhẫn.

Một lời không nói mà đã đánh gãy hai chân của Trương Siêu.

Nếu như bây giờ mình mở miệng đòi thanh toán công trình, còn có quả ngọt để ăn à?

Ông ta nơm nớp lo sợ liếc trộm Vương Bác Thần, nuốt một ngụm nước bọt, đi không được, không đi cũng không được.

Trời đất ơi, rốt cuộc người này là ai vậy.

Trực tiếp đánh gãy hai chân người ta mẹ kiếp, còn hung ác hơn nhiều so với những người mà mình biết.

“Lão Ngũ, ông tìm tôi có chuyện gì?”

Triệu Thanh Hà nhìn về phía người trung niên mập mạp, đây chính là chủ thầu chịu trách nhiệm ở công trường.

Lão Ngũ nhìn thoáng qua Vương Bác Thần, nhìn thấy anh đang nhìn mình, lập tức không dám nói những lời mình đã chuẩn bị sẵn từ đầu, lau mồ hôi lạnh ở trên trán rồi nói: “Triệu, Triệu tổng, là, là như thế này, bởi vì nguyên vật liệu bị cắt đứt nguồn cung cấp, cho nên công nhân đang làm ầm làm ĩ, nói là công ty không phát tiền lương, cho nên, cho nên tôi mới đến đây xem sao.”

Triệu Thanh Hà cau mày.

Cô đã cảm thấy chuyện này không đơn giản.

Ở bên phía nhà họ Lý vừa mới mua đứt nhà máy nguyên vật liệu, Trương Siêu ở bên phía công ty lại náo loạn cả lên, bên phía công trường cũng náo loạn.

Nếu như nói trong này không có âm mưu thì Triệu Thanh Hà không tin.

Chỉ là tạm thời cô không hiểu tại sao nhà họ Lý phải làm như vậy.

“Thật sự là như thế này?”

Triệu Thanh Hà còn chưa lên tiếng thì Vương Bác Thần đã lạnh nhạt mở miệng nói.

Lão Ngũ bị hù cả người khẽ run rẩy, vẻ mặt lập tức khủng hoảng, đưa đám nói: “Tôi, tôi nói, tôi nói hết toàn bộ.”

Công nhân viên kinh ngạc không thể tin mà nhìn Lão Ngũ.

Cái này…

Lại có chuyện gì nữa hả?

Vương Bác Thần đập tay lên trên bàn, lơ đãng nói: “Nói đi.”

Lão Ngũ cẩn thận nhìn Triệu Thanh Hà, sau đó thận trọng nói: “Công nhân gây chuyện là do ông Trần đã dặn dò, ông ấy kêu mọi người làm lớn chuyện lên đi, chính là vì để bôi xấu thanh danh của công ty Hoa Nguyên!”

Giọng nói của Lão Ngũ càng ngày càng nhỏ, ông ta không dám nhìn Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà.

Nói xong lời cuối cùng, ông ta đã bị ánh mắt của Vương Bác Thần dọa phải quỳ ở trên đất, nước mắt đầm đìa: “Cậu cậu tha cho tôi đi, tôi, tôi cũng bị ép buộc thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play