CHƯƠNG 150

Trương Siêu lập tức không vui: “Triệu tổng, cô nói chuyện với tôi lịch sự một chút đi, nể mặt mới gọi cô một tiếng Triệu tổng, không nể mặt thì cô là cái thá gì chứ? Đừng có tưởng rằng mọi người không biết chuyện xấu của cô, cô cho rằng cô tốt lành lắm hả?”

Những nhân viên khác lập tức nhìn Triệu Thanh Hà, muốn biết Triệu Thanh Hà sẽ làm như thế nào.

Trương Siêu đã ngông cuồng như thế rồi, nếu như ngay cả Trương Siêu mà cũng không quản lý được, vậy thì Triệu Thanh Hà không có uy tín gì hết.

Triệu Thanh Hà tức giận, vừa mới định nói chuyện, lại bị Vương Bác Thần ở sau lưng ngăn cản, anh nói: “Vợ à, cái loại rác rưởi này không đáng để em tức giận đâu, để anh xử lý là được rồi.”

“Con mẹ nó chứ, mày mắng ai vậy, có tin tao sẽ tìm người phế bỏ mày không?”

Vốn dĩ Trương Siêu xuất thân từ lưu manh, nói chuyện giống như là cái đám du côn.

Bình thường, những nhân viên khác có hơi sợ anh ta.

Lúc Triệu Thanh Hà tiếp nhận công ty Hoa Nguyên, vốn định đuổi việc Trương Siêu, nhưng mà sợ làm phật lòng những nhân viên cũ, nói là cô không nghĩ tình xưa cho nên mới giữ lại.

Những người khác không có ai lên tiếng, đều đang nhìn xem.

Vương Bác Thần biết là Triệu Thanh Hà muốn xây dựng uy tín thì nhất định phải xử lý Trương Siêu.

Trương Siêu chỉ vào Vương Bác Thần, hùng hùng hổ hổ nói: “Mẹ nó cái thằng chó này, mày đang nói chuyện với ai đó hả? Mày chính là cái thằng chồng phế vật của Triệu Thanh Hà đó à, mày ngay cả bị cắm sừng bao nhiêu cái rồi mà cũng không biết, mẹ nó, lại còn dám đứng đây so đo với tao, tao thấy mày thiếu…”

Răng rắc.

Vương Bác Thần dứt khoát đá một cái vào đầu gối của Trương Siêu.

Chân của Trương Siêu liền quẹo ra đằng sau, hoàn toàn gãy mất.

“A a a…”

Trương Siêu đau đến phát điên, che lấy chân rồi hét thảm thiết, làm cho người khác tê cả da đầu.

Ôi.

Những nhân viên khác giật hết cả mình.

Đây chính là chồng của Triệu Thanh Hà đó à?

Sao cậu ta lại hung dữ như thế, trực tiếp đá gãy chân của Trương Siêu.

Bọn họ hoảng sợ nghĩ, may mắn là lúc nãy mình không cải lời Triệu Thanh Hà, nếu không thì mình cũng sẽ có kết cục như vậy.

“Mày nhận tiền của ai?”

Vương Bác Thần lạnh nhạt hỏi.

Trương Siêu đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hung tàn: “Mày, mày dám đánh tao, mày nhất định phải chết, cái công ty rách nát của bọn mày chẳng khá hơn là bao đâu…”

Răng rắc.

Vương Bác Thần cũng không nhiều lời, thờ ơ đạp gãy một cái chân còn lại của anh ta.

Thật ngông cuồng.

Sao cậu ta lại dám?

Người đàn ông trung niên mập mạp nhìn thấy cảnh tượng này, bị dọa hai chân run rẩy, mắt trợn tròn.

Ông ta là chủ thầu, biết cái nghề xây dựng này đen tối như thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play