Chương 1506
Người phụ trách khua tay múa chân, giống hệt dáng vẻ tay sai.
Thịch.
Anh ta vừa dứt lời liền bị Vương Bác Thần đá thẳng một cái vào mặt.
Răng rơi đầy miệng, máu tươi đầm địa.
Anh ta ngẩn người, một lúc sau mới từ dưới đất bò dậy, sững sờ nhìn Vương Bác Thần, đại khái vấn chưa hiểu tại sao gã bác sĩ lô mãng này dám động thủ với anh ta.
“Ông, con mẹ nó…
Anh ta còn chưa nói xong, thân hình của Vương Bác Thần lóe lên, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt anh ta, anh lại giãm lên mặt anh ta, cố ý tỏ ra dáng điệu thô bạo và mắng chửi: “Ông đây ghét nhất là loại miệng lưỡi quá quắt như cậu, Lâm Diệp tôi hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, còn chưa có ai dám nói như vậy với ông đây. Ông đây giết người vô số, cứu người vô số, cậu là cái thá gì mà lăm mồm lắm miệng trước mặt Ông đây.”
Mọi người trong sòng bạc đều sửng sốt.
Người này có lai lịch gì?
Ngay cả Chung thiếu gia mà cũng không thèm coi ra gì.
Động thủ trước mặt Chung thiếu gia.
Ông ta muốn chết sao?
Nhưng Chung Võ, từ đầu đến cuối đều không nói gì mà chỉ nhìn Vương Bác Thần.
Bởi vì anh ta vừa mới phát hiện, một số khiếu huyệt của mình quả thực có vấn đề, hình như là nội thương do lần trước xung kích Đằng Vân Cảnh để lại đã bạo phát rồi, khiếu huyệt tắc nghẽn, máu huyết cũng bắt đầu ngưng tụ, lục phủ ngũ tạng đều bắt đầu bị ảnh hưởng.
Loại tình trạng này rất nguy hiểm, gần như không có thuốc cứu chữa.
Ông nội anh ta – Chung Vũ, căn bệnh kín nhiều năm nay cũng là do lúc xung kích cảnh giới để lại.
Nhiều năm qua đã mời đến vô số thần y nhưng đều bất lực, chỉ có thể dựa vào thuốc.
Hơn nữa đây cũng là nhờ thực lực ngang tàng của ông nội anh ta mới có thể sống đến bây giờ.
Anh ta không có thực lực mạnh mẽ như ông nội mình, bây giờ những căn bệnh kín này lại lần lượt bạo phát, quả thực không thể sống được bao lâu.
Chỉ là hiện tại anh ta vẫn không dám tin Lâm Diệp này.
Vương Bác Thần tiếp tục chửi rủa: “Y thuật của ông đây mà cậu cũng dám nghỉ ngờ?
Tên Chung thiếu gia vô tích sự này chẳng qua là bệnh kín hoàn toàn bạo phát mà thôi, nếu ngay cả chút bệnh vặt này mà ông đây cũng không chữa được thì còn xứng là Lâm Diệp sao?”
Nghe thấy vậy, Chung Võ không khỏi động lòng, bèn nói: “Thì ra là Thần y Lâm, thất lễ rồi. Nếu Thần y Lâm đã nhìn ra bệnh kín của ta, xin hỏi Thần y Lâm, có cách chữa khỏi không?”
Vương Bác Thần không nể mặt chút nào mà nói: “Không, cút đi, tâm trạng ông đây mà tốt thì có.”
Đồng thời anh lại ngạo mạn cuồng vọng mà nói: “Trên đời này, không có người nào mà Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm của ông đây không cứu được.”
“Nghịch Tử Thập Tam Quỷ Châm?”
Chung Võ cực kỳ sốc.