Chương 1469
Triệu Linh muốn nói chuyện, nhịn tới đỏ mặt tới tận cổ, bị Giang Thành tranh nói trước: “Đúng.’ Triệu Linh hăn học lườm Giang Thành, nếu không phải sợ dọa sư nương, ông ta nhất định sẽ nhét độc trùng trên người vào mồm Giang Thành.
Ông ta không dễ dàng muốn nói chữ này, vậy mà còn bị tên khốn Giang Thành này tranh trước.
Thật sự đáng hận.
“Tôi hiểu, cảm ơn các vị, để tôi ở bên Bác Thần. Tôi thay mặt Bác Thần cảm ơn các vị.
Triệu Thanh Hà cúi người trước mấy người, hành vi này đã dọa chết mấy người, Khấu Thanh vội vàng nói: “Sư nương, người tuyệt đối đừng khách sáo như vậy, nếu không có sư phụ, mấy người chúng tôi e rằng sớm đã nội đấu chết rồi. Là sư phụ cứu liên minh y học, nếu phải cảm ơn cũng nên là chúng tôi cảm ơn sư phụ.”
Mấy người vội vàng trả lẽ.
Tuy tuổi của bọn họ lớn hơn Triệu Thanh Hà rất nhiều, bình thường cũng có chút không đứng đắn.
Nhưng trong xương tủy, bọn họ rất xem trọng truyền thừa của sư phụ.
Bọn họ nói muốn bái Vương Bác Thần làm sư phụ, vậy thì không chỉ là nói suông.
“Chúng ta ra ngoài thôi, để sư nương ở bên sư phụ.
Bùi Đăng Khoa ra hiệu bằng mắt cho mấy người, bây giờ cũng chỉ có sư nương mới có thể an ủi sư phụ.
Mấy người vội vàng ra ngoài, lại bị một đám người vây lại.
Triệu Thanh Hà khuyu ở bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Vương Bác Thần, tự nói với mình rất nhiều lời.
Vương Bác Thần lúc này đã mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ, anh không phải thần chủ, cũng không có Thiên Đình.
Ba mẹ cũng đều còn, không xảy ra những chuyện không vui vẻ trước đó.
Dao Dao khóc, mẹ cầm chổi đuổi đánh anh, măng anh không ra dáng người lớn.
Ba đang kể chuyện chọc Dao Dao cười.
Dao Dao hát một bài hát bằng giọng non nới.
“A ~ Đêm đêm nhớ lời của mẹ, nước mắt lấp lánh trên bờ mi. Ngôi sao trên trời không nói chuyện, bé dưới đất nhớ mẹ rồi…”
Trong hôn mê, nước mắt chảy ra từ khóe mi của Vương Bác Thần.
Mấy tiếng sau, Vương Bác Thần cuối cùng cũng tỉnh.
Đám người Hàn Đỉnh lúc này mới thở phào.
Trên người Vương Bác Thần gánh vác hy vọng của bọn họ, tuy không biết có thể đối phó được Thiên Đình không, nhưng trên người Vương Bác Thần ít nhất có thể nhìn thấy một chút hy vọng.
“Thanh Hà, xin lỗi, làm em lo lắng rồi.
Vương Bác Thần đau lòng sờ gò má của Triệu Thanh Hà, trong lòng áy náy.
Từ khi Triệu Thanh Hà đi theo anh đã chịu vô số khổ nạn, nhưng Triệu Thanh Hà từ đầu tới cuối không có một lời oán than.
Có người vợ như này, chồng cầu còn không được.
“Anh tỉnh thì tốt rồi, đám người ông Hoa nói anh cần phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Khoảng thời gian này anh đừng đi đâu hết, ở nhà nghỉ ngơi.
Triệu Thanh Hà lầu bầu nói.