CHƯƠNG 1394
Bây giờ tôi buộc phải đi rồi, hy vọng ông có thể hiểu.”
Nói xong, Vương Bác Thần cũng mặc kệ xe còn chưa dừng, trực tiếp mở cửa xe nhảy xuống.
Cảnh sát Trương bị dọa giật mình, vừa phanh gấp xe lại, nhưng đâu còn bóng dáng của Vương Bác Thần nữa.
“Người đâu? Lế nào mình gặp ma rồi?
Trong nháy mắt thì không thấy đâu nữa?”
Cảnh sát Trương nghĩ tới cái gì đó, nuốt nước bọt: “Nhìn thân thủ này, nhất định là cường giả của phủ tổng đốc. Mẹ kiếp, đám cặn bã Canh Tung này, chọc ai không được, lại cứ trêu chọc cường giả của phủ tổng đốc, lần này chắc chắn ngồi tù rồi.”
Mà lúc này.
Ba người Triệu Thanh Hà vừa được Vương Hạo đón.
“Ba, ba ở đây muốn gặp Bác Thần sao?”
Triệu Thanh Hà ngược lại không có oán hận gì Vương Hạo, cô cũng hy vọng Vương Bác Thần có thể hòa giải với Vương Hạo.
Chuyện năm đó quả thật là Vương Hạo làm sai, nhưng trong tình huống đó, Vương Hạo cũng không có lựa chọn khác.
Làm như vậy cũng là vì bảo vệ mẹ con Vương Bác Thần Nhưng trong lòng Vương Bác Thần không Vượt qua được nút thắt này, cô là vợ, chỉ đành dùng cách như này để làm dịu thù oán giữa Vương Bác Thần và nhà họ Vương.
“Ông nội.”
Dao Dao ngoan ngoấn gọi một tiếng.
Vương Hạo mỉm cười bế lấy Dao Dao, nói: “Ông vừa hay đi ngang qua nhìn thấy mấy mẹ con các cháu, bà thông gia, chào bà.”
Trần Ngọc không khách sáo mà nói: “Gặp Bác Thần thì gặp Bác Thần, có gì không thể nói chứ? Lén la lén lút, ông khiến Bác Thần nghĩ như nào”
Vương Hạo cười ngại ngùng, chuyển chủ đề nói: “Tôi đưa mấy người về nhà.”
Trần Ngọc sẽ không nể mặt Vương Hạo, cũng sẽ không vì Vương Hạo là gia chủ của nhà họ Vương ở Yên Đô mà có điều kiêng ky.
Theo bà ta thấy, Vương Bác Thần không khác gì con trai ruột của mình, đương nhiên nghiêng về phía Vương Bác Thần.
Bà ta mỉa mai nói: “Năm đó ông quả thật là vì mẹ con Bác Thần, nhưng làm như thế thì chưa từng nghĩ sẽ gây ra tổn thương cực lớn cho Bác Thần sao? Nó không chấp nhận ông cũng là ông đáng đời. Bác Thần và mẹ nó bị người của nhà họ Lý bắt nạt thành như thế, ông không thể âm thầm giúp một tay sao? Ông là có nôi khổ của mình, nhưng ông có nỗi khổ hơn nữa, có thể quan trọng hơn sự an nguy của mẹ con Bác Thần sao?”
Lời của Trần Ngọc khiến Vương Hạo không biết giấu mặt vào đâu, một câu cũng không nói ra được.
Năm đó ông ta biết rõ những gì Lý Kì và Vương Bác Thần gặp phải ở nhà họ Vương, nhưng ông ta cũng biết, Lý Kì và Vương Bác Thần đều là vật thí nghiệm của Thiên Đình, Thiên Đình sẽ không để bọn họ chết dễ dàng như vậy, nhiều nhất là chịu chút đau khổ.
Cộng thêm nhà họ Vương năm đó bị cản trở ở mọi nơi, lão soái trọng thương, lại có thế gia hào tộc bức ép, cho nên vì nhà họ Vương, ông ta chọn im lặng.
Nhưng bây giờ ông ta mới hiểu, cho dù Thiên Đình sẽ không để Lý Kì và Vương Bác Thần chết, nhưng lựa chọn này của ông ta gây ra tổn thương cực kỳ lớn đối với con trai.