CHƯƠNG 1367
Kiều Thanh Phong không hề vì đối phương là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng của nước A mà nể mặt.
Nếu người hôm nay tới là Lâm Chấn Thiên, Vậy sẽ tôn kính Ovid vài phần.
Dù sao cũng là quan lớn của nước A.
Nhưng Kiều Thanh Phong hoàn toàn không có kiêng ky ở phương diện này, anh ta căn bản không để tâm.
Theo anh ta thấy, ông có thể đánh thắng tôi, ông làm gì tôi cũng được.
Tương đương, ông không đánh thắng tôi, tôi làm gì ông cũng được.
Hoặc ông sỉ nhục tôi, giết tôi. Hoặc tôi sỉ nhục ông, giết ông.
Còn chuyện tôn trọng đối thủ, cái quái gì vậy? Đã là đối thủ rồi, còn phải tôn trọng ông?
Chết nhanh mới là điều đúng đắn.
Nếu là tôn kính, còn làm đối thủ cái gì.
“Kiều Thanh Phong, cậu cũng là chiến thần đỉnh cấp của nước R, ngay cả chút lễ nghỉ của nước lớn cũng không có à?”
Ovid không nhịn được mà nói.
“Mẹ kiếp đây là lễ nghi ông đây dành cho ông đó.
Kiều Thanh Phong đạp một cước Ovid ngã ra, gót giày giâm lên mặt Ovid: “Lễ nghi này lẽ nào không tốt? Mẹ kiếp các người muốn giết hại bạn bè người thân của chúng tôi, còn muốn kêu ông đây kính ông? Ông đây không có đê tiện như các người!”
Ovid dám tức nhưng không dám nói.
Hối hận không nên chọc giận tên điên Kiều Thanh Phong này.
Vậy nên ông ta quyết định không đếm xỉa tới Kiều Thanh Phong nữa, nói không chừng có thể bớt chịu nhục.
Vào lúc này, bên phía Stephen lần nữa gọi video call tới, Kiều Thanh Phong lúc này nhổ phì một tiếng, dịch chân ra.
Trên mặt Ovid nghiêm nhiên xuất hiện một vết giày.
Lần này người nói chuyện là Richard.
Nhìn thấy dấu giày trên mặt Ovid, khóe miệng Richard cũng giật giật, ông ta có thể tưởng tượng được Ovid đã chịu sỉ nhục như nào.
Không cần nói, đây chắc chắn là do tên mãng phu Kiều Thanh Phong làm.
Trừ cậu ta ra, không ai lại vô lễ như thế.
Cho dù là chiến thần Trọng Thiên – Vũ Trọng Thiên âm lãnh như rắn độc của nước R cũng sẽ không làm như vậy.
Loại chuyện không phải con người này, cũng chỉ có tên mãng phu Kiều Thanh Phong đó mới có thể làm ra.
Cái gì mà hai quân giao chiến không giết sứ giả, điều này đối với Kiều Thanh Phong mà nói căn bản không tồn tại.
“Ovid, ông nói với cậu Vương, chúng ta đồng ý.
Khi nói ra lời này, Richard giống như lập tức già đi mấy chục tuổi, nói chuyện cũng có hơi mà không có sức.