CHƯƠNG 1360
Thần chủ của nước R đã đạt tới cảnh giới này, còn đánh kiểu gì được!
Vì vậy bọn họ không thèm quay đầu mà rời đi ngay, hoàn toàn không đếm xỉa tới cường giả bên phía nước A.
Lúc này, chạy trốn mới là quan trọng nhất.
“Còn có ai muốn bắt vợ con của tôi nữa không?”
Giọng nói lạnh nhạt của Vương Bác Thần vang lên trong thiên địa.
Những cường giả của nước A, trái tim run rẩy, bọn họ rất hối hận.
Biết sớm thần chủ của nước R đã đạt tới mức độ này, nói gì bọn họ cũng sẽ không ủng hộ kế hoạch của Stephen.
Bây giờ tìm chết rồi!
“Thần chủ của nước R, chuyện này chúng tôi sẽ cho cậu một lời giải thích, xin cậu bớt giận.”
Lúc này, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng của nước A – Ovid đã xuất hiện.
Trước đó ông ta cũng đã tới, chỉ là luôn không lộ diện, chỉ đợi sau khi Blank chết, 5 vị chiến thần đỉnh cấp đó thăm dò được thực lực của Vương Bác Thần, sau đó quyết định có liên thủ giết Vương Bác Thần hay không.
Bây giờ xem ra, kế hoạch này thật sự là nằm mơ.
Căn bản không có hy vọng.
Vậy nên ông ta lập tức thay đổi kế sách, buộc phải thông qua thủ đoạn đàm phán để giải quyết.
Nếu không tất cả mọi người đều đợi chết đi.
“Lời giải thích? Ông định cho tôi lời giải thích như nào?”
Vương Bác Thần nhìn sang bên này, giọng nói lạnh lùng.
Trán Ovid toát mồ hôi lạnh, chỉ có thể cố nhịn mà đi tới.
Những chiến thần đỉnh cấp của châu Âu có thể đi, nhưng ông ta không thể.
Ông ta buộc phải đứng ra, xin cơ hội giải quyết chuyện này.
Nếu ông ta đi, cả nước A đều sẽ trở thành trò cười, sau này sẽ không có bất cứ uy tín nào nữa.
Cho dù dân chúng nước A cũng sẽ không tin chính phủ của bọn họ.
Vào lúc như này, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng ông chạy trốn, chúng tôi sao có thể tin tưởng, ngộ nhỡ xảy ra chiến loạn, ông có thể bảo vệ chúng tôi không?
Vậy nên.ông ta chỉ có thể đứng ra.
Ovid hít sâu vài hơi, thoáng cái thì tới trước mặt Vương Bác Thần, cung kinh nói: “Chúng tôi đang tra triệt để, rốt cuộc là ai muốn ra tay với vợ con của cậu, rất nhanh sẽ có kết quả. Ngoài ra, do sự sai sót lần này của chúng tôi khiến cậu tức giận, chúng tôi bằng lòng đền bù cho vợ con cậu, đền bù cụ thể, đợi tôi quay về thương lượng ra một con số cụ thể. Cậu thấy như nào?”
Lời này nói ra, Ovid cũng cảm thấy nhục.
Nước A bọn họ là đất nước đứng đầu thế giới.
Xưng bá thế giới hơn nửa thế kỷ, Liên Xô năm đó cũng bị bọn họ đánh gục.
Bây giờ lại phải khom lưng uốn gối ứng phó một thanh niên của nước R như này.
Ông ta cảm thấy đau mặt.
“Không như nào cả.”