CHƯƠNG 1354
“Nước R các cậu có câu cổ, là đối xử với người khác như bạn muốn họ đối xử với bạn, cậu không muốn mất đi người nhà của mình, người thân của bọn họ cũng không thể chịu đả kích này.”
“Cậu Vương, tôi tin cậu cũng là bị chọc giận, tôi bằng lòng dùng tính mạng của tôi để đổi lấy mạng của những người dân vô tội này, hơn nữa tôi có địa vị hơn bọn họ, tôi chết tôi không oán không hối.”
Kiều Thanh Phong mất kiên nhãn nhìn Blank, chỉ cần một ánh mắt của Vương Bác Thần, anh ta lập tức có thể giết tên già này.
Theo anh ta thấy, những người này là tìm chết.
Người nước R năm đó cũng rất vô tội, cũng rất đáng thương, nhưng những cường tặc đó có ai tha cho bọn họ?
Một đám người bên châu Phi vì lợi ích của nước A mà chết, lưu lạc không có chỗ ở, làn sóng tị nạn mới, ai để ý bọn họ?
Sự việc không xảy ra trên người mình thì không có chuyện gì hết, một khi xảy ra trên người mình thì thế nào cũng không chịu được.
Mẹ kiếp logic gì thế.
Kiều Thanh Phong thật sự muốn tát lão già này một cái, trực tiếp đập chết luôn, ồn ào làm người ta đau tai.
“Hết thời gian rồi.”
Vương Bác Thần nhìn sang Blank, mỉa mai nói: “Những người thủ hộ đó của các người, vấn không xuất hiện. Xem ra, bọn họ đã mặc kệ sống chết của các người.”
Hết thời gian rồi.
4 từ đơn giản lại giống như bùa đòi mạng, khiến những người quỳ đó thắt tim, nhìn Vương Bác Thần với vẻ bất lực.
Người lãnh đạo của bọn họ đã vứt bỏ bọn họ.
Tới thời khắc cuối cùng cũng không ai xuất hiện.
Trong đám đông, không thiếu kẻ thông minh.
Rất nhanh đã hiểu.
“Đáng chết, những đồ chó chết trong lãnh đạo cấp cao đó vì để phủi sạch quan hệ giữa mình và tổ chức God, đã vứt bỏ chúng ta.”
“Fuck, tối cho dù biến thành quỷ, cũng sẽ không tha cho bọn họ. Nếu không phải do bọn họ vô duyên vô cớ đi bắt vợ con của người ta, người ta cũng sẽ không giết tới cửa.
“Người gây họa là bọn họ, người chịu tội là chúng ta, đám khốn nạn đó thì làm người lãnh đạo!”
“Đừng giết bọn họ, đừng giết bọn họ.”
Thị trưởng của thành phố Vinal – Blank không màng tới thương thế nặng trên người, chạy tới cầu xin.
“Để tôi chết, dùng mạng của tôi để đổi mạng của bọn họ, cậu Vương, cầu xin cậu, cậu giết tôi đi.”
Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn ông ta, nói: “Ông là một thị trưởng tốt, nhưng đáng tiếc, người lãnh đạo của các người đã vứt bỏ các người.”
Blank tuyệt vọng nói: “Nhưng những người dân này không có lỗi, bọn họ đều là người bình thường, bọn họ chưa từng gặp vợ và con gái của cậu, cũng chưa từng gặp cậu, người có tội là đám Stephen, giết những người bình thường này, cậu chỉ là trút giận, không có bất kỳ lợi lộc gì cho cậu. Cầu xin cậu hãy giết tôi.”
“Tôi nói rồi, quá 1 phút thì giết 10 người.”
Vương Bác Thần của lúc này cực kỳ lãnh khốc, không có tình người.